Họ không tổ chức một đám cưới thế kỷ. Không có hàng ngàn khách mời, không có những sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy. Lễ cưới của Trình Phong và An Chi diễn ra vào một buổi chiều cuối tuần đầy nắng, ngay tại khu vườn nhỏ trong ngôi nhà của họ ở Thảo Điền.
Khách mời chỉ vỏn vẹn vài chục người. Đó là bà Lan, là Long, là Minh. Là những nhân viên thân thiết của Tiệm An Nhiên, là người chủ quán cà phê "Lặng" tốt bụng. Khoa và Nhã Uyên không đến, họ cần thêm thời gian và không gian để chữa lành, nhưng họ đã gửi tặng một món quà ý nghĩa: một bức tranh do chính bé An Nhi vẽ, trong đó có một ngôi nhà, một cái cây, và hai người đang nắm tay nhau dưới ánh mặt trời.
Buổi sáng hôm đó, không có sự vội vã của ê-kíp chuẩn bị đám cưới. An Chi tự mình trang điểm nhẹ nhàng. Cô không mặc một chiếc váy cưới bồng xòe nặng nề. Cô chọn một chiếc váy lụa màu trắng ngà, thiết kế đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của cô. Bó hoa cưới cũng do chính tay cô kết, từ những bông hoa hồng David Austin và baby's breath được hái trong vườn nhà.
Trình Phong cũng không mặc bộ vest sẫm màu quyền lực. Anh mặc một bộ lễ phục màu be sáng, trông anh trẻ trung, thư thái và ngập tràn hạnh phúc. Anh không ở phòng riêng chờ đợi. Anh ở bên cạnh An Chi, giúp cô những việc lặt vặt, dù có phần vụng về. Anh loay hoay mãi mới thắt được chiếc nơ ruy băng cho bó hoa cưới, khiến An Chi phải bật cười.
"Xem ra việc này còn khó hơn cả việc thiết kế một tòa nhà chọc trời," cô trêu.
"Khó hơn nhiều," anh đáp, rồi dịu dàng gài một bông hoa nhỏ lên mái tóc cô. "Vì nó quan trọng hơn nhiều."
Buổi lễ được cử hành khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, nhuộm cả khu vườn bằng một màu vàng mật ong ấm áp. Họ làm lễ dưới một vòm hoa giấy do chính tay bà Lan và An Chi chăm sóc.
Long, trong vai trò người dẫn chương trình bất đắc dĩ, đã có một bài phát biểu ngắn gọn nhưng vô cùng hài hước và xúc động. "Tôi đã từng nghĩ bạn tôi, Trình Phong, sẽ kết hôn với công việc của cậu ta," anh nói. "Nhưng rồi An Chi xuất hiện, và cô ấy đã chứng minh rằng, ngay cả con cá mập sắt đá nhất cũng có thể bị cảm hóa bởi một đóa hoa kiên cường. Chúc hai bạn hạnh phúc!"
Sau đó, là khoảnh khắc của lời thề nguyện.
Trình Phong nắm lấy tay An Chi, nhìn sâu vào mắt cô, giọng anh chân thành và ấm áp.
"An Chi, năm năm trước, anh đã từng lạc lối trong một cơn ác mộng không có lối ra. Anh đã nghĩ mình sẽ phải sống phần đời còn lại trong bóng tối và sự dằn vặt. Rồi em đến. Em là người duy nhất đã can đảm bước vào địa ngục đó cùng anh, dùng sự dịu dàng của em để tìm ra ánh sáng. Anh không hứa sẽ cho em cả thế giới xa hoa ngoài kia, nhưng anh xin hứa sẽ cho em cả thế giới của anh, một thế giới giờ đây đã có đủ nắng ấm, đủ bình yên và sẽ luôn có một vòng tay chờ em mỗi khi trở về. Anh yêu em."
Nước mắt lăn dài trên má An Chi. Cô siết nhẹ tay anh.
"Trình Phong, em đã từng nghĩ trái tim mình đã chết cùng với quá khứ. Em đã xây nên những bức tường cao để bảo vệ mình. Nhưng rồi anh đến, mang theo cơn bão của riêng anh, và chính cơn bão đó lại cuốn em ra khỏi vùng an toàn tù túng. Anh đã dạy em rằng, can đảm không phải là không sợ hãi, mà là dám đối mặt với nỗi sợ cùng nhau. Anh đã cho em một tương lai mà em chưa bao giờ dám mơ tới."
Cô mỉm cười qua làn nước mắt. "Em đồng ý đi vào giấc mơ cùng anh, Trình Phong. Trọn đời."
Họ trao cho nhau cặp nhẫn cưới, không phải là kim cương, mà là một cặp nhẫn bạch kim đơn giản, bên trong có khắc tên của đối phương và ngày hôm đó.
Và rồi, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ và trong tiếng vỗ tay của những người thân yêu nhất, Trình Phong trao cho An Chi một nụ hôn. Nụ hôn của sự khởi đầu, của một lời hứa sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường.
Bữa tiệc tối diễn ra trong không khí ấm cúng. Họ treo những dây đèn vàng lấp lánh khắp khu vườn, cùng nhau ăn tối, trò chuyện và cười đùa. Không có sự xa hoa, chỉ có tình thân.
Khi đêm đã về khuya, khách khứa đã ra về gần hết, Trình Phong và An Chi cùng nhau khiêu vũ trên bãi cỏ. Một bản nhạc du dương, quen thuộc vang lên. Đó là bản nhạc của Trịnh Công Sơn mà anh đã nghe thấy trong giấc mơ của mình. Nhưng giờ đây, nó không còn gợi lại nỗi đau, mà chỉ còn sự lãng mạn.
Anh ôm cô thật chặt, thì thầm vào tai cô.
"Cảm ơn em, người đi vào giấc mơ của anh."
An Chi ngả đầu vào vai anh, mỉm cười hạnh phúc.
"Cảm ơn anh, vì đã cho em một giấc mơ mới để bước vào."
Họ cứ thế dìu nhau trong điệu nhạc, dưới bầu trời đầy sao. Quá khứ đã ở lại phía sau. Hiện tại thật ngọt ngào. Và tương lai đang mở ra, hứa hẹn những tháng ngày bình yên.