Trình Phong rời khỏi phòng khám của An Chi với một tâm trạng hỗn loạn mà anh chưa từng trải qua. Anh không còn cảm thấy đây là một sự lãng phí thời gian. Thay vào đó, là một sự chấn động. Lần đầu tiên sau năm năm, có người đã bước vào được "hiện trường" cơn ác mộng của anh, không chỉ với tư cách một người quan sát, mà là một người đồng hành.
Anh trở về văn phòng, nhưng không thể tập trung vào bất kỳ công việc nào. Hình ảnh về buổi trị liệu cứ quay cuồng trong đầu anh. Giọng nói của An Chi, cái cách cô nhìn anh không phán xét, và câu hỏi cuối cùng của cô: "Bóng người mặc áo mưa vàng đó là ai?".
Câu hỏi đó như một hòn đá ném vào mặt hồ tù đọng của ký ức. Nó buộc anh phải đối mặt với một sự thật mà anh đã luôn cố gắng lảng tránh: sự mơ hồ của chính ký ức của mình. Anh luôn tự nhủ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng vô nghĩa. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết nó có thật. Vụ tai nạn đó có thật. Và có lẽ, bóng người đó cũng có thật.
Anh gọi cho Minh Anh.
"Điều tra lại cho tôi toàn bộ hồ sơ vụ tai nạn xe của tôi năm năm trước," anh ra lệnh, giọng anh không còn vẻ gắt gỏng, mà có một sự nghiêm túc khác thường. "Tất cả mọi thứ. Báo cáo của cảnh sát, hình ảnh hiện trường, lời khai nhân chứng nếu có. Tôi muốn có nó trên bàn làm việc trong vòng hai mươi tư giờ."
Minh Anh ngạc nhiên. Suốt năm năm qua, đây là chủ đề cấm kỵ. Chính Trình Phong đã ra lệnh không ai được phép nhắc lại hay điều tra về nó. Sự thay đổi đột ngột này khiến cô vừa mừng vừa lo.
Trong lúc đó, An Chi cũng đang suy nghĩ về buổi trị liệu. Cô cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt với nỗi đau của Trình Phong, một sự kết nối khiến cô sợ hãi. Nó quá giống với nỗi đau của chính cô. Cô tự dặn lòng phải giữ khoảng cách, phải chuyên nghiệp. Nhưng hình ảnh Trình Phong co giật trong sợ hãi, tiếng gào thét bất lực của anh cứ ám ảnh cô. Lòng trắc ẩn của một người bác sĩ và sự đồng cảm của một người phụ nữ đang giằng xé trong cô.
Đến buổi trị liệu thứ ba, cũng là buổi cuối cùng trong "thỏa thuận", không khí đã hoàn toàn khác.
Trình Phong đến đúng giờ, vẫn một mình. Anh không còn ngồi với tư thế phòng thủ. Anh ngồi xuống, nhìn An Chi và hỏi thẳng, không một chút vòng vo.
"Tại sao cô lại làm được điều đó? Đi vào giấc mơ của tôi?"
An Chi biết, đây là lúc cô phải lựa chọn giữa việc nói thật và việc dùng một lý giải khoa học an toàn. Cô chọn sự chân thành.
"Tôi không biết phải giải thích thế nào cho khoa học," cô nói chậm rãi. "Nó là một khả năng mà tôi có được sau một biến cố lớn trong đời. Tôi có thể 'cảm nhận' và 'nhìn thấy' những gì diễn ra trong tiềm thức của người khác khi có một sự kết nối. Tôi không điều khiển được giấc mơ của họ. Tôi chỉ có thể ở đó, quan sát và đồng hành."
Cô nhìn anh, sẵn sàng cho một sự hoài nghi hay chế nhạo. Nhưng Trình Phong chỉ im lặng lắng nghe. Thế giới kinh doanh đầy rẫy những điều phi logic, những canh bạc may rủi. Một khả năng kỳ lạ như thế này, đối với anh, không phải là không thể chấp nhận.
"Vậy thì hãy làm lại lần nữa," anh nói, giọng đầy quyết tâm. "Hãy vào đó một lần nữa. Chúng ta phải tìm ra người đó là ai."
An Chi có chút do dự. Việc bước vào một địa ngục như vậy đòi hỏi một sự chuẩn bị tinh thần rất lớn. Nhưng nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt anh, cô biết mình không thể từ chối.
Lần này, Trình Phong nằm xuống một cách chủ động hơn. An Chi lại dẫn dắt anh vào trạng thái thư giãn. Khi cô nhắm mắt lại, khung cảnh quen thuộc của đêm mưa bão lại hiện ra. Vẫn là con đường tối đen, vẫn là chiếc xe bị mắc kẹt.
"Được rồi, tôi đang ở đây," giọng An Chi vang lên trong tiềm thức của Trình Phong. "Lần này, đừng cố gắng điều khiển chiếc xe. Hãy chỉ quan sát thôi. Hãy nhìn thật kỹ vào bóng người mặc áo mưa vàng đó. Cố gắng nhìn xem có chi tiết nào không."
Trong giấc mơ, Trình Phong làm theo lời cô. Anh không còn vật lộn với chiếc vô lăng. Anh ép mình phải nhìn về phía trước. Bóng người vẫn đứng đó, bất động giữa màn mưa.
"Tôi không thấy mặt," anh nói. "Áo mưa có mũ trùm kín. Tôi chỉ thấy... người đó có vẻ nhỏ bé. Có thể là một đứa trẻ, hoặc một người phụ nữ."
"Còn gì nữa không?"
"Họ... họ đang cầm một thứ gì đó," anh nheo mắt. "Một thứ có màu đỏ. Trông giống như... một con diều? Không, không phải. Nó giống một chiếc ô. Một chiếc ô trẻ em màu đỏ."
Chiếc ô trẻ em màu đỏ.
Mảnh ghép đầu tiên đã xuất hiện.
Ngay lúc đó, chiếc xe lại gầm lên và lao về phía trước. Cơn ác mộng lặp lại. Nhưng lần này, An Chi đã chuẩn bị sẵn.
"Đừng sợ, Trình Phong!" cô nói lớn. "Hãy nhìn sang bên cạnh anh đi! Nhìn vào ghế phụ!"
Trình Phong hoảng loạn quay sang. Và anh sững người.
Trên ghế phụ bên cạnh anh, không phải là sự trống rỗng. Mà là một bó hoa hồng trắng rất lớn, những bông hoa vẫn còn tươi nguyên, lấp lánh nước mưa.
"Hoa hồng trắng..." anh lẩm bẩm.
"Đúng vậy," An Chi nói. "Anh không một mình trong chiếc xe đó. Anh đang mang hoa đi tặng ai đó phải không? Anh không phải là một kẻ điên loạn mất kiểm soát. Anh đang trên đường đến với một người quan trọng."
XOẢNG!
Cảnh tượng vỡ vụn lại diễn ra. Nhưng trước khi bị đẩy ra khỏi giấc mơ, An Chi đã kịp nhìn thấy một chi tiết cuối cùng. Một tấm biển chỉ đường bị gió quật nghiêng ngả bên vệ đường. Trên đó có hai chữ: "Mũi Né".
An Chi và Trình Phong cùng lúc mở bừng mắt. Cả hai đều thở dốc.
"Mũi Né," họ gần như nói đồng thanh.
Trình Phong ngồi bật dậy. Anh nhìn An Chi, ánh mắt anh không còn là sự nghi ngờ, mà là một sự tin tưởng tuyệt đối. Cô gái này không chỉ nhìn thấy giấc mơ của anh. Cô còn nhìn thấy những chi tiết mà chính anh đã quên mất.
Anh vội vàng mở chiếc cặp da của mình, lấy ra một tập hồ sơ. Đó là báo cáo về vụ tai nạn mà Minh Anh vừa gửi cho anh. Anh lật nhanh đến trang cuối cùng.
"Địa điểm xảy ra tai nạn," anh đọc to, ngón tay run run chỉ vào dòng chữ. "Trên cung đường ven biển DT716, đoạn qua khu vực Suối Nước, Mũi Né."
Mọi thứ trùng khớp.
Giấc mơ không phải là sự tưởng tượng. Nó là một ký ức bị vỡ nát. Và họ đang cùng nhau nhặt lại từng mảnh vỡ đó.
"Chiếc ô đỏ... và hoa hồng trắng..." Trình Phong lẩm bẩm. "Nó có ý nghĩa gì?"
"Đó là những gì chúng ta cần tìm ra," An Chi đáp, giọng cô đầy quả quyết. Thỏa thuận ba buổi đã kết thúc. Nhưng cô biết, hành trình của cô và người đàn ông này chỉ vừa mới bắt đầu. Cô không còn là bác sĩ của anh nữa. Cô đã trở thành người bạn đồng hành duy nhất của anh trong cuộc hành trình đi vào bóng tối của quá khứ.