Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 5: Con Đường Trở Về Mũi Né


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quyết định đến Mũi Né được đưa ra một cách nhanh chóng. Không còn là một chuyến đi nghỉ dưỡng xa xỉ, đây là một cuộc hành hương về miền ký ức đổ nát. Trình Phong, lần đầu tiên sau nhiều năm, đã chủ động gạt bỏ toàn bộ công việc. Anh giao lại quyền điều hành tạm thời cho Long, người bạn thân và cũng là phó chủ tịch của TK Corp, với một lời dặn dò duy nhất: "Đừng để ai làm phiền tao."

Anh không đi bằng chiếc siêu xe của mình. Anh thuê một chiếc SUV bình thường, không quá nổi bật. Anh không muốn bất kỳ sự chú ý nào. Anh chỉ muốn quay lại nơi đó với tư cách một người bình thường, một người đang đi tìm lại mảnh đời đã mất của mình.

"Em có chắc là muốn đi cùng anh không?" anh hỏi An Chi khi họ chuẩn bị khởi hành. "Chuyện này có thể sẽ rất... khó khăn."

"Chính vì vậy em mới phải đi," An Chi đáp, cô đã chuẩn bị sẵn một túi đồ nhỏ. "Anh đã đồng hành cùng em trong giấc mơ. Giờ hãy để em đồng hành cùng anh trên con đường thực."

Họ khởi hành vào một buổi sáng sớm, khi Sài Gòn vẫn còn ngái ngủ. Chuyến đi không có những câu chuyện phiếm hay tiếng nhạc. Một sự im lặng bao trùm, nhưng không phải là sự im lặng xa cách, mà là sự im lặng của hai con người đang cùng nhau chuẩn bị cho một trận chiến nội tâm.

Càng rời xa thành phố, cảnh vật càng thay đổi. Những tòa nhà cao tầng nhường chỗ cho những cánh đồng lúa xanh mướt, những vườn thanh long trải dài. Không khí trở nên trong lành hơn. Nhưng trong lòng Trình Phong lại càng lúc càng nặng trịch. Mỗi cây số đi qua dường như lại kéo anh gần hơn với cơn ác mộng. Anh cảm nhận được mồ hôi đang rịn ra trên lòng bàn tay đang nắm chặt vô lăng.

An Chi ngồi bên cạnh, cô cảm nhận được sự căng thẳng của anh. Cô không nói những lời an ủi sáo rỗng. Cô chỉ lặng lẽ lấy từ trong túi ra một lọ tinh dầu nhỏ, nhỏ vài giọt vào một chiếc khăn tay rồi đưa cho anh.

"Mùi bạc hà sẽ giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn," cô nói khẽ.

Hành động nhỏ bé đó, sự quan tâm tinh tế đó, lại có một tác dụng không ngờ. Mùi hương the mát của bạc hà làm dịu đi thần kinh đang căng như dây đàn của Trình Phong. Anh liếc nhìn cô, một ánh mắt biết ơn.

Khi chiếc xe rẽ vào cung đường ven biển DT716, con đường mà anh đã thấy trong giấc mơ, tim anh bắt đầu đập mạnh. Khung cảnh quen thuộc đến đáng sợ. Một bên là những đồi cát trắng xóa, một bên là biển xanh bao la. Nhưng trong mắt anh, nó lại phủ một màu xám xịt của đêm mưa bão.

"Chính là nó," anh lẩm bẩm, tay lái có chút run rẩy.

"Chậm lại thôi, không cần phải vội," An Chi nói, giọng cô vẫn đều đều, bình tĩnh. "Cứ đi từ từ thôi."

Họ đi dọc theo con đường. Trình Phong cố gắng nhớ lại, nhưng ký ức của anh về vụ tai nạn vẫn là một mớ hỗn độn. Anh chỉ nhớ cảm giác mất kiểm soát và sự va chạm kinh hoàng. Sau đó là bóng tối. Anh tỉnh dậy trong bệnh viện với một vài chấn thương và một khoảng trống lớn trong ký ức. Cảnh sát kết luận đó là một vụ tai nạn do thời tiết xấu và mất lái. Không có ai khác liên quan. Vụ án được khép lại một cách nhanh chóng.

"Dừng lại ở đây đi," An Chi bất ngờ nói, cô chỉ vào một khoảng đất trống bên vệ đường. Nơi này không có gì đặc biệt, chỉ có vài bụi cây dại và một tấm biển báo cũ kỹ.

"Sao lại dừng ở đây?" Trình Phong ngạc nhiên.

"Em không biết," An Chi đáp, cô nhắm mắt lại. "Nhưng em có một cảm giác... rất lạ ở đây."

Họ xuống xe. Gió biển lồng lộng thổi bay mái tóc của An Chi. Cô đi đi lại lại trên khoảng đất trống, như đang tìm kiếm một thứ gì đó vô hình. Trình Phong đứng yên quan sát, anh tin vào trực giác của cô, thứ trực giác đã giúp anh nhìn thấy những điều anh đã quên.

"Tấm biển báo này..." An Chi nói, cô chạm tay vào tấm biển chỉ đường đã rỉ sét, tấm biển mà cô đã thấy trong giấc mơ. "Nó có ở đây."

Cô đi thêm vài bước, rồi dừng lại trước một bụi cây xương rồng lớn. Cô ngồi thụp xuống. Nằm khuất sau bụi cây, lấp trong cát, là một vật nhỏ, đã phai màu theo thời gian.

An Chi cẩn thận nhặt nó lên.

Đó là một mảnh vỡ bằng nhựa, màu đỏ. Trông giống như một phần của một món đồ chơi trẻ em.

"Cái này..." Trình Phong bước tới, anh nhận ra mảnh nhựa này. Nó có hình dạng rất quen thuộc, dù anh không thể nhớ ra nó là gì.

An Chi tiếp tục tìm kiếm xung quanh. Và rồi, cô tìm thấy thêm một vài mảnh vỡ khác. Khi cô ghép chúng lại với nhau trên lòng bàn tay, một hình thù dần hiện ra.

Đó là một chiếc ô. Một chiếc ô đồ chơi trẻ em màu đỏ.

Nó đã bị vỡ nát, nhưng hình dáng thì không thể nhầm lẫn.

Trái tim Trình Phong như bị ai đó bóp nghẹt. Chiếc ô màu đỏ trong giấc mơ của anh. Nó có thật. Nó đã từng ở đây. Điều đó có nghĩa là...

"Bóng người mặc áo mưa vàng..." anh thì thầm, giọng lạc đi. "Họ cũng có thật."

Một đứa trẻ, hoặc một người phụ nữ, đã ở đây vào đêm tai nạn. Và họ đã cầm chiếc ô này. Vậy tại sao trong báo cáo của cảnh sát lại không hề có một dòng nào nhắc đến họ? Họ đã đi đâu? Chuyện gì đã thực sự xảy ra với họ?

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Trình Phong. Vụ tai nạn của anh, có lẽ, không hề đơn giản như kết luận của cảnh sát. Có một bí mật nào đó đã bị chôn vùi ngay tại nơi này.

"Chúng ta phải đến đồn cảnh sát ở Phan Thiết," Trình Phong nói, giọng anh đanh lại. "Anh cần xem lại toàn bộ hồ sơ gốc của vụ án."

Họ quay trở lại xe, không khí giờ đây còn căng thẳng hơn cả lúc đến. Họ không chỉ đang đi tìm lại ký ức. Họ đang bắt đầu một cuộc điều tra.

Trên đường đi, điện thoại của An Chi rung lên. Là một tin nhắn từ người bạn thân của cô, một nhà báo.

"Chi à, cậu xem cái này đi. Có một vụ khá lạ. Một kiến trúc sư trẻ, rất tài năng, tên là Khoa, đã mất tích cách đây năm năm. Hôm nay gia đình anh ấy đột nhiên treo thưởng một số tiền rất lớn cho bất kỳ ai cung cấp thông tin về anh ấy. Người ta nói lần cuối cùng thấy anh ấy là đang trên đường ra Mũi Né để gặp vị hôn thê..."

An Chi đọc tin nhắn, mặt cô trắng bệch. Cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn xe.

"Khoa..." cô thì thầm, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.

"Em sao vậy, An Chi?" Trình Phong lo lắng quay sang. "Có chuyện gì?"

An Chi không trả lời. Cô chỉ nhìn anh, ánh mắt cô chứa đầy một nỗi đau đớn và một sự hoài nghi kinh hoàng vừa mới nảy sinh.

Mũi Né. Năm năm trước. Một vụ tai nạn. Một kiến trúc sư.

Những mảnh ghép rời rạc đột nhiên lao vào nhau trong đầu cô, tạo nên một bức tranh mà cô không dám tin, không dám nghĩ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!