Người Đi Vào Giấc Mơ

Chương 6: Hai Vụ Án, Một Đêm Mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian bên trong chiếc SUV trở nên ngột ngạt, đặc quánh bởi một sự im lặng đáng sợ. Tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn về vị hôn phu đã mất của An Chi vẫn còn sáng trên chiếc điện thoại bị rơi dưới sàn xe.

"An Chi... em sao vậy?" Trình Phong lo lắng hỏi, anh giảm tốc độ xe. "Khoa là ai?"

An Chi không nhìn anh. Ánh mắt cô dán chặt vào con đường phía trước, nhưng hình ảnh trước mắt cô giờ chỉ là một màu xám của quá khứ. Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, không thể kiểm soát.

"Khoa... là vị hôn phu đã mất của em," cô nói, giọng cô run rẩy, vỡ vụn. "Anh ấy cũng là một kiến trúc sư. Anh ấy mất đúng năm năm trước, cũng trên cung đường này, khi đang trên đường ra Mũi Né để gặp em."

Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt cô, vốn luôn dịu dàng và tĩnh lặng, giờ đây ngập tràn một nỗi đau đớn và một sự hoài nghi không thể che giấu. "Tai nạn của anh... có liên quan gì đến cái chết của anh ấy không, anh Trình Phong?"

Câu hỏi của cô như một nhát búa giáng mạnh vào đầu Trình Phong. Anh hoàn toàn sững sờ. Mọi mảnh ghép rời rạc đột nhiên lao vào nhau trong đầu anh với một tốc độ kinh hoàng: Năm năm trước. Mũi Né. Một đêm mưa bão. Một kiến trúc sư. Hoa hồng trắng.

Bó hoa hồng trắng trong giấc mơ của anh. Anh đã mua nó để đi tặng ai? Anh không thể nhớ nổi. Nhưng cái cảm giác tội lỗi, cái cảm giác mình đã gây ra một lỗi lầm không thể tha thứ... nó chưa bao giờ thật đến thế.

"Anh... anh không biết..." anh lắp bắp, sự tự tin của một vị CEO biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự hoảng loạn của một kẻ bị tình nghi. "An Chi, anh thề, anh không nhớ bất cứ điều gì cả. Anh chỉ nhớ chiếc xe mất lái... và sau đó là bệnh viện."

"Vậy còn bó hoa hồng trắng? Còn bóng người mặc áo mưa vàng?" An Chi truy vấn, giọng cô sắc lại. Nỗi đau mất mát khiến cô không còn là một bác sĩ tâm lý nữa. Cô là một người phụ nữ đang đi tìm công lý cho người mình yêu.

"Anh không biết!" Trình Phong gần như hét lên, tay anh đập mạnh vào vô lăng. "Anh cũng muốn biết! Anh cũng muốn biết chuyện quái quỷ gì đã xảy ra đêm đó!"

Sự tuyệt vọng trong giọng nói của anh khiến An Chi khựng lại. Cô nhìn sâu vào mắt anh. Cô không thấy sự dối trá. Cô chỉ thấy một sự hoang mang, một nỗi đau khổ và một sự dằn vặt không kém gì cô. Có lẽ nào... anh cũng là một nạn nhân?

Sự im lặng lại bao trùm, nhưng lần này nó mang một ý nghĩa khác. Không còn là sự ngượng ngùng, mà là sự căng thẳng của hai con người có chung một quá khứ bi thảm, nhưng lại đang đứng ở hai bờ chiến tuyến.

"Đến đồn cảnh sát Phan Thiết," An Chi nói, giọng cô đã bình tĩnh lại, nhưng lạnh lùng. "Chúng ta cần xem lại hồ sơ."


Họ đến đồn cảnh sát thành phố Phan Thiết trong một trạng thái tâm lý nặng nề. An Chi giữ một khoảng cách rõ rệt với Trình Phong. Còn anh, anh cảm thấy mình như một tội nhân đang chờ phán quyết.

Với sự trợ giúp qua điện thoại của luật sư Hưng và uy thế của cái tên Trình Phong, họ đã được cho phép truy cập vào kho lưu trữ hồ sơ cũ. Một viên cảnh sát già đưa cho họ hai tập hồ sơ đã ngả màu vàng theo thời gian. Một tập ghi tên "Trình Phong - Vụ tai nạn giao thông". Tập còn lại ghi "Võ Minh Khoa - Báo cáo mất tích".

Họ ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn sắt cũ kỹ, hai tập hồ sơ nằm ở giữa như một bức tường ngăn cách.

Hoàng mở tập hồ sơ của mình trước. Mọi thứ đúng như anh nhớ. Kết luận của cảnh sát: tai nạn do thời tiết xấu, đường trơn trượt gây mất lái. Không có dấu hiệu của một vụ va chạm khác. Không có nhân chứng. Không có nạn nhân nào khác được ghi nhận. Anh xem lại những tấm ảnh chụp hiện trường. Chiếc xe thể thao của anh bị nát phần đầu bên phải. Và rồi, anh thấy nó. Một tấm ảnh chụp bên trong xe. Trên ghế phụ là những cánh hoa hồng trắng vương vãi. Trong biên bản, cảnh sát ghi chú chi tiết này là "mảnh vỡ linh tinh, không liên quan đến vụ án".

Trong khi đó, An Chi run rẩy mở tập hồ sơ của Khoa. Nước mắt cô lại trực trào ra khi nhìn thấy tấm ảnh thẻ của anh, nụ cười vẫn còn tỏa nắng. Đây không phải là hồ sơ một vụ tai nạn. Nó là một báo cáo mất tích.

Theo báo cáo, xe của Khoa được tìm thấy vào sáng ngày hôm sau, cách hiện trường vụ tai nạn của Trình Phong khoảng hơn một cây số. Chiếc xe đậu bên lề đường, cửa không khóa. Bên trong không có dấu hiệu vật lộn, chỉ có một chiếc điện thoại đã hết pin và một bản vẽ kiến trúc đang dang dở. Báo cáo khám nghiệm xe cho thấy có một vết va quệt nhẹ ở hông xe bên trái, nhưng không đủ để gây ra tai nạn nghiêm trọng. Cuộc tìm kiếm quy mô lớn đã được diễn ra sau đó, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Khoa. Vụ án đi vào ngõ cụt và được khép lại với giả thuyết rằng anh đã tự ý bỏ đi vì lý do cá nhân.

"Vô lý!" An Chi lẩm bẩm. "Anh ấy không bao giờ bỏ đi như vậy. Anh ấy đang trên đường đến gặp em."

"An Chi, nhìn này," Trình Phong bất ngờ lên tiếng, giọng anh nghiêm trọng. Anh đẩy tấm ảnh chụp xe của mình qua cho cô xem, đồng thời chỉ vào tấm ảnh chụp xe của Khoa.

"Xe của anh nát đầu bên phải. Xe của anh ấy có vết va quệt hông bên trái. Thời gian và địa điểm gần như trùng khớp. Khả năng cao là... xe của anh đã va vào xe của anh ấy, khiến cả hai cùng mất lái."

An Chi nhìn vào hai tấm ảnh, tim cô đập thình thịch.

"Có thể sau vụ va chạm," Trình Phong tiếp tục dòng suy luận, đầu óc anh bắt đầu hoạt động trở lại một cách sắc bén, "cả hai chúng ta đều đã dừng xe lại. Anh ấy ra khỏi xe, và anh cũng ra khỏi xe. Và có lẽ... người mặc áo mưa vàng không phải là anh ấy."

"Ý anh là sao?" An Chi ngước lên, hoang mang.

"Nếu người đó là Khoa, tại sao lại cầm một chiếc ô đồ chơi trẻ em màu đỏ? Và nếu anh ấy chỉ bị va quệt nhẹ, tại sao anh ấy lại biến mất? Còn anh, tại sao anh lại bị mất trí nhớ một cách có chọn lọc như vậy?"

Anh nhìn thẳng vào mắt An Chi. "Nó không hợp lý. Tất cả đều không hợp lý. Trừ khi..."

"Trừ khi có một người thứ ba ở đó," An Chi nói tiếp lời anh, giọng cô run lên khi nhận ra một sự thật kinh hoàng.

"Đúng vậy," Trình Phong gật đầu, vẻ mặt anh đanh lại. "Một người thứ ba đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Một người nào đó đã có mặt trên con đường hoang vắng đó trong đêm mưa bão. Một người nào đó đã có lý do để làm cho Khoa biến mất, và làm cho anh quên đi mọi thứ."

Vụ tai nạn và vụ mất tích không phải là hai sự kiện riêng biệt. Chúng là hai phần của cùng một vở kịch. Và có một đạo diễn bí ẩn đứng sau tất cả.

Sự nghi ngờ và oán giận giữa An Chi và Trình Phong tan biến, thay vào đó là một cảm giác lạnh lẽo của sự sợ hãi và một mục đích chung vừa mới được hình thành. Nỗi đau riêng của họ giờ đây đã hòa vào làm một, trở thành một bí ẩn lớn cần được giải đáp.

Họ không còn là bác sĩ và bệnh nhân. Họ cũng không phải là tình nhân. Họ là hai người sống sót, cùng nhau đứng trước một âm mưu đã được che giấu suốt năm năm. Và họ biết, họ phải cùng nhau lật lại trang quá khứ đó, dù cho sự thật có tàn nhẫn đến mức nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!