Trở về Sài Gòn, căn penthouse của Trình Phong lần đầu tiên không còn là một không gian của sự cô độc. Nó biến thành một trung tâm điều tra bất đắc dĩ. Một chiếc bảng trắng lớn được dựng lên giữa phòng khách, trên đó, An Chi và Trình Phong ghim lên tất cả những thông tin ít ỏi mà họ có.
Những dòng chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
Sự kiện: Đêm mưa bão, 5 năm trước, trên cung đường DT716 - Mũi Né.
Vụ 1: Trình Phong - Tai nạn xe hơi, mất trí nhớ cục bộ.
Vụ 2: Võ Minh Khoa (hôn phu của An Chi) - Mất tích, xe bị bỏ lại.
Manh mối trong mơ: Bó hoa hồng trắng (ghế phụ xe của Phong), người mặc áo mưa vàng, chiếc ô đồ chơi màu đỏ.
Manh mối thực tế: Mảnh vỡ ô đồ chơi màu đỏ được tìm thấy tại hiện trường.
Câu hỏi lớn: Người mặc áo mưa vàng là ai? Chuyện gì đã thực sự xảy ra đêm đó? Ai là kẻ đứng sau?
Họ nhìn vào tấm bảng, một bức tranh toàn cảnh về bi kịch của chính mình. Sự đau đớn vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã được chuyển hóa thành một động lực mạnh mẽ.
"Anh đã cho người điều tra chưa?" An Chi hỏi.
"Rồi," Trình Phong đáp, anh đang gọi một cuộc điện thoại. "Anh đã thuê đội thám tử tư giỏi nhất. Họ sẽ bắt đầu từ việc tìm kiếm thông tin về Khoa, dựa trên thông báo tìm người của gia đình em. Như vậy sẽ không gây ra sự chú ý. Nhưng mục tiêu thật sự là lật lại toàn bộ những sự kiện liên quan đến đêm đó."
Anh cúp máy rồi quay sang An Chi. "Nhưng anh có cảm giác, họ sẽ không tìm được nhiều. Vụ án đã nguội lạnh suốt năm năm. Kẻ đứng sau chắc chắn đã xóa gần hết dấu vết."
"Vậy thì chúng ta phải tự tìm," An Chi nói. "Chúng ta có lợi thế mà các thám tử không có. Đó là giấc mơ của anh."
Họ quyết định chia thành hai hướng điều tra song song.
Hướng thứ nhất, Trình Phong sẽ cố gắng đào sâu vào quá khứ của chính mình. Anh cần biết, tại sao năm năm trước anh lại có mặt ở Mũi Né? Chuyến đi đó hoàn toàn không có trong bất kỳ lịch trình công tác nào. Bó hoa hồng trắng đó, anh định tặng cho ai?
Anh ngồi trước máy tính, mở lại toàn bộ lịch làm việc, sao kê thẻ tín dụng, lịch sử cuộc gọi từ hơn năm năm trước. Nhưng không có gì cả. Khoảng thời gian đó là một khoảng trống lạ lùng. Không một giao dịch, không một cuộc hẹn, không một dòng ghi chú nào nhắc đến Mũi Né. Như thể có ai đó đã cố tình xóa đi sự tồn tại của chuyến đi đó.
"Vô ích," anh bực bội gập máy tính lại. "Nó trống rỗng."
"Vậy còn những mối quan hệ thì sao?" An Chi gợi ý. "Năm năm trước, anh có quen biết ai đặc biệt, một người phụ nữ nào đó, có thể liên quan đến Mũi Né không?"
Câu hỏi của An Chi khiến Trình Phong cảm thấy không thoải mái. Anh phải thừa nhận rằng, Trình Phong của năm năm trước là một con người hoàn toàn khác. Anh trẻ hơn, ngạo mạn hơn, và có nhiều mối quan hệ chóng vánh. Việc rà soát lại danh sách đó, trước mặt người con gái mà anh đang bắt đầu có những cảm xúc đặc biệt, là một việc vô cùng khó xử. Nhưng anh biết, anh phải làm.
Trong khi đó, An Chi đề xuất hướng điều tra thứ hai.
"Em nghĩ manh mối quan trọng nhất vẫn nằm ở chính Mũi Né," cô nói. "Bóng người mặc áo mưa vàng và chiếc ô đỏ. Đó là một hình ảnh rất đặc trưng. Có thể người dân địa phương sẽ nhớ điều gì đó."
"Không được," Trình Phong phản đối ngay lập tức. "Quá nguy hiểm. Chúng ta không biết mình đang đối đầu với ai. Anh không thể để em đi một mình."
"Chính vì vậy em mới phải đi," An Chi kiên quyết. "Anh là Trình Phong, CEO của TK Corp. Anh xuất hiện ở một làng chài nhỏ và hỏi về một vụ tai nạn cũ sẽ gây chú ý ngay lập tức. Nhưng em thì khác. Em có thể đến đó với tư cách một du khách, một nhà văn tìm cảm hứng. Em có thể ngồi ở một quán nước ven đường, lặng lẽ lắng nghe và hỏi chuyện. Em sẽ an toàn hơn anh."
Lý lẽ của cô hoàn toàn thuyết phục. Trình Phong, dù rất lo lắng, nhưng cũng phải thừa nhận cô nói đúng.
"Được rồi," anh nói sau một hồi đấu tranh. "Em đi. Nhưng phải hứa với anh hai điều. Thứ nhất, luôn giữ điện thoại bên mình và báo cáo cho anh mỗi vài giờ. Thứ hai, anh sẽ cho hai vệ sĩ giỏi nhất của anh đi theo, nhưng họ sẽ giữ khoảng cách và không để em phát hiện, chỉ can thiệp khi có tình huống khẩn cấp."
An Chi gật đầu đồng ý. Cô biết đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà một người luôn muốn kiểm soát mọi thứ như anh có thể làm.
Hai ngày sau, An Chi có mặt tại một làng chài nhỏ, cách khu vực Suối Nước không xa. Ngôi làng yên bình, với những con thuyền thúng nằm phơi mình trên bãi cát và mùi nước mắm thoang thoảng trong gió. Cô chọn một quán nước nhỏ có mái hiên nhìn ra biển, nơi những người đàn ông trung niên thường tụ tập uống cà phê vào buổi sáng.
Cô gọi một ly cà phê sữa đá, rồi bắt chuyện với bà chủ quán, một người phụ nữ phúc hậu đã ngoài sáu mươi. Cô nói mình là một nhà văn, đang viết một câu chuyện có bối cảnh ở vùng biển này.
Sau vài câu chuyện phiếm về thời tiết, về cuộc sống của người dân làng chài, An Chi khéo léo lái câu chuyện. "Cháu nghe nói vùng biển này đẹp nhưng cũng dữ dội lắm phải không bác? Nhất là vào mùa mưa bão."
"Ôi dào, nói đến bão thì sợ lắm," bà chủ quán thở dài. "Cách đây mấy năm, hình như là năm năm thì phải, có một trận bão lớn lắm. Gió giật tốc cả mái nhà. Đêm đó còn có tai nạn xe hơi trên con đường trên kia nữa. Một cậu công tử Sài Gòn lái xe lao xuống vực, may mà không chết."
Tim An Chi đập nhanh hơn. Cô đã tìm đúng người.
"Ghê vậy ạ," cô giả vờ ngạc nhiên. "Đêm mưa bão như vậy chắc không ai dám ra đường đâu bác nhỉ?"
"Thế mà lại có đấy," bà chủ quán hạ giọng, vẻ mặt trở nên buồn bã. "Đêm đó, cả làng này mất ngủ. Không chỉ vì bão. Mà còn vì nhà ông Tư Lành bị lạc mất đứa con gái út."
An Chi nín thở.
"Con bé tên là Mơ," bà kể tiếp. "Nó mới có bảy tuổi thôi, ngoan mà lanh lắm. Nó có một tật là rất thích mưa, và có một chiếc ô màu đỏ mà nó quý như vàng. Cứ mưa là nó lại che ô chạy ra ngoài sân nghịch nước. Đêm đó mưa to gió lớn, bố mẹ nó cũng chủ quan không để ý, đến lúc tìm thì đã không thấy con bé đâu nữa rồi."
"Trời ơi..." An Chi thốt lên, tay cô nắm chặt lại.
"Cả làng, cả đồn biên phòng đi tìm suốt mấy ngày đêm," bà chủ quán lắc đầu, mắt rưng rưng. "Lùng sục khắp nơi mà không thấy. Người ta nói, chắc là nó chạy ra bờ biển, rồi bị sóng cuốn đi mất rồi. Tội nghiệp con bé, tội nghiệp vợ chồng thằng Tư. Sau vụ đó khoảng một năm, họ đau buồn quá nên cũng bán nhà, bán ghe, dọn đi nơi khác sống. Từ đó đến giờ cũng không ai có tin tức gì nữa."
Một sự im lặng bao trùm. An Chi ngồi đó, ly cà phê trên tay đã tan hết đá.
Bóng người mặc áo mưa vàng. Chiếc ô màu đỏ. Một đứa trẻ nhỏ bé.
Tất cả đều trùng khớp.
Bóng ma trong giấc mơ của Trình Phong không phải là một sự tưởng tượng. Đó là một cô bé có thật. Một cô bé tên Mơ, đã bị mất tích trong cùng một đêm mưa bão, tại cùng một địa điểm.
Và không ai biết rằng, vụ tai nạn của Trình Phong và sự mất tích của cô bé không phải là hai sự kiện ngẫu nhiên. Chúng là một.
An Chi run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Trình Phong. Cô phải báo cho anh biết ngay. Bí ẩn về "người thứ ba" đã có lời giải đáp. Nhưng lời giải đáp này lại mở ra một bi kịch mới, một câu hỏi còn lớn hơn nữa:
Chuyện gì đã xảy ra với cô bé Mơ đêm đó? Và nó có liên quan gì đến sự biến mất của Khoa?