Cuộc gọi của An Chi giống như một tiếng sét đánh ngang tai Trình Phong. Một cô bé bảy tuổi. Mất tích. Cùng một đêm, cùng một địa điểm. Sự tội lỗi mà anh mang máng cảm nhận được trong giấc mơ bỗng trở nên rõ ràng và nặng nề hơn bao giờ hết. Nếu chiếc xe của anh có liên quan đến sự mất tích của cô bé đó, anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình.
"Em hãy ở yên đó," anh nói qua điện thoại, giọng anh khẩn trương. "Đừng tự mình đi tìm gia đình họ. Anh sẽ cho đội thám tử đến Mũi Né ngay lập tức. Họ sẽ tìm ra tung tích của gia đình ông Tư Lành một cách chuyên nghiệp và kín đáo hơn. Em hãy quay về Sài Gòn ngay. Anh không muốn em gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào."
Lần này, An Chi không phản đối. Cô biết đây không còn là một cuộc tìm kiếm thông thường. Nó đã trở nên quá nguy hiểm. Cô đồng ý quay về, nhưng trong lòng cô nặng trĩu hình ảnh về một cô bé mặc áo mưa vàng, cầm chiếc ô đỏ, biến mất trong đêm mưa bão.
Trong khi đội thám tử bắt đầu hành trình tìm kiếm gia đình cô bé Mơ dựa trên những thông tin ít ỏi, Trình Phong lại lao vào một cuộc tìm kiếm khác, một cuộc tìm kiếm trong chính quá khứ của mình.
Anh không còn cố gắng lục lọi những hồ sơ công việc vô ích. Anh làm một việc mà anh đã không làm suốt nhiều năm: anh lái xe về căn biệt thự cũ của gia đình ở quận 7, nơi anh đã lớn lên và là nơi mẹ anh, bà Lan, đã sống trước khi chuyển sang Paris. Sau khi ba anh mất, căn nhà gần như bị bỏ trống, chỉ có một người quản gia già ở lại trông coi.
Căn nhà chìm trong sự im lặng của thời gian. Mọi thứ vẫn được giữ gìn cẩn thận, nhưng phủ một lớp bụi mờ. Trình Phong đi thẳng lên phòng làm việc cũ của ba mình, và sau đó là căn phòng cũ của anh. Anh mở từng ngăn kéo, lật từng cuốn album ảnh cũ, hy vọng tìm thấy một manh mối, một gương mặt, một cái tên nào đó có thể liên quan đến Mũi Né, đến bó hoa hồng trắng.
Sau nhiều giờ tìm kiếm trong vô vọng, khi anh định bỏ cuộc, tay anh vô tình chạm vào một chiếc hộp gỗ nhỏ, được cất kỹ dưới đáy tủ quần áo. Anh không nhớ mình đã từng có chiếc hộp này. Anh tò mò mở nó ra.
Bên trong không phải là những món đồ quý giá. Chỉ có vài vật kỷ niệm cũ: một chiếc vé xem phim, một vài lá thư tay đã ngả màu, và một tấm ảnh.
Trình Phong cầm tấm ảnh lên. Tim anh đập lỡ một nhịp.
Trong ảnh là anh, nhưng là một Trình Phong của hơn năm năm về trước, trông trẻ hơn, nụ cười có phần ngạo mạn. Và đứng bên cạnh anh, khoác tay anh một cách thân mật, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Cô có mái tóc dài uốn lọn, đôi mắt sắc sảo và nụ cười rạng rỡ. Phông nền phía sau họ là một khu nghỉ dưỡng sang trọng ven biển.
Anh không thể nhớ ra tên cô gái này. Nhưng anh biết, anh đã từng quen cô ta. Rất thân.
Anh lật mặt sau của tấm ảnh. Có một dòng chữ viết tay nắn nót: "Kỷ niệm một năm ngày yêu nhau. Mũi Né, tháng 7, năm 2020."
Mũi Né.
Một mảnh ký ức vỡ nát đột nhiên lóe lên trong đầu anh. Hoa hồng trắng. Đó là loài hoa cô gái này yêu thích nhất. Anh đã mua bó hoa đó để chuẩn bị cho một buổi tối kỷ niệm lãng mạn với cô ta tại Mũi Né. Chuyến đi đó không liên quan gì đến công việc. Đó là một chuyến đi riêng tư.
Vậy tại sao anh lại quên hoàn toàn sự tồn tại của cô ấy? Một mối quan hệ kéo dài ít nhất một năm, một chuyến đi kỷ niệm quan trọng, tại sao nó lại bị xóa sạch khỏi ký ức của anh như một file dữ liệu bị hỏng?
Anh vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại tấm ảnh và gửi ngay cho Long. "Tìm cho tôi tất cả thông tin về người phụ nữ này. Ngay lập tức!"
Trong lúc chờ đợi, anh tiếp tục xem những thứ còn lại trong hộp. Những lá thư tay. Anh mở ra đọc. Nét chữ giống hệt như dòng chữ phía sau tấm ảnh. Nội dung của những lá thư đầy những lời yêu thương nồng cháy, những kế hoạch cho tương lai. Nhưng lá thư cuối cùng lại có một giọng văn hoàn toàn khác.
"Phong, em biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Em phải đi. Đừng tìm em. Hãy quên em đi, và hãy sống một cuộc sống thật tốt. Em xin lỗi."
Lá thư không có ngày tháng, không có chữ ký. Chỉ có một nỗi tuyệt vọng và một lời từ biệt đột ngột.
Đúng lúc đó, Long gọi lại. Giọng anh ta có vẻ rất căng thẳng.
"Hoàng, mày đang ở đâu vậy?"
"Tao đang ở nhà cũ. Mày tìm ra chưa? Cô ta là ai?"
Long im lặng một lúc rồi nói, giọng anh ta đầy khó khăn. "Mày ngồi xuống đi đã, Hoàng. Chuyện này... phức tạp hơn mày nghĩ rất nhiều."
"Nói đi!" Trình Phong gắt lên.
"Cô gái trong ảnh tên là Nhã Uyên," Long nói. "Cô ta là một kiến trúc sư. Từng làm việc cho một công ty thiết kế nhỏ. Và... cô ta là bạn thân của Võ Minh Khoa."
Trái đất dưới chân Trình Phong như nứt ra làm đôi.
Nhã Uyên. Kiến trúc sư. Bạn thân của Khoa.
"Chưa hết đâu, Hoàng," Long nói tiếp, giọng anh ta càng lúc càng trầm trọng. "Sau khi Khoa mất tích, Nhã Uyên cũng biến mất một cách bí ẩn. Không ai biết cô ta đã đi đâu. Gia đình cô ta nói rằng cô ta đã ra nước ngoài, nhưng không ai có thể liên lạc được. Và điều cuối cùng... theo hồ sơ, công ty kiến trúc mà Nhã Uyên và Khoa cùng làm việc, năm đó, là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với TK Corp trong một dự án rất lớn."
Một chuỗi những sự thật kinh hoàng được xâu chuỗi lại. Người phụ nữ anh yêu, lại là bạn thân của vị hôn phu đã mất của An Chi. Cả hai người họ đều biến mất sau đêm tai nạn. Và công ty của họ lại là đối thủ của anh.
Đây không phải là sự trùng hợp. Đây là một cái bẫy đã được giăng ra từ năm năm trước.
Anh không chỉ liên quan đến cái chết của Khoa. Anh có thể chính là nguyên nhân. Có lẽ nào, anh và Nhã Uyên đã có một cuộc cãi vã? Có lẽ nào, anh đã phát hiện ra cô ta tiếp cận mình chỉ vì mục đích cạnh tranh thương mại? Có lẽ nào... trong cơn giận dữ, anh đã làm một điều gì đó khủng khiếp?
Những câu hỏi đó xoáy sâu vào tâm trí anh, khiến anh cảm thấy buồn nôn. Anh nhìn lại tấm ảnh, nụ cười rạng rỡ của Nhã Uyên giờ đây trông thật giả tạo và đầy toan tính.
Anh phải tìm ra cô ta. Anh phải biết chuyện gì đã thực sự xảy ra.
Cùng lúc đó, điện thoại của anh lại rung lên. Là đội thám tử tư.
"Thưa anh Trình Phong, chúng tôi đã có tin tức đầu tiên về gia đình ông Tư Lành. Sau khi rời khỏi Mũi Né, họ đã chuyển đến sống ở một vùng kinh tế mới tại tỉnh Lâm Đồng. Nhưng... có một chi tiết rất lạ. Theo giấy tờ, họ chỉ có một người con trai. Hoàn toàn không có thông tin nào về một người con gái tên là Mơ cả."
"Cái gì?" Trình Phong sững sờ. "Không có con gái? Vậy cô bé bị mất tích đó là ai?"
Bí ẩn này vừa được giải đáp một phần, lại chồng lên một bí ẩn khác còn lớn hơn. Một người phụ nữ biến mất. Một kiến trúc sư biến mất. Một cô bé không hề tồn tại trong giấy tờ bị mất tích. Và tất cả đều xoay quanh anh, trong một đêm mưa bão mà anh không thể nào nhớ nổi.
Trình Phong cảm thấy mình đang bị nhấn chìm trong một đầm lầy của những lời nói dối và những âm mưu. Anh biết, anh không thể tự mình thoát ra được. Anh cần An Chi. Nhưng làm sao anh có thể đối mặt với cô bây giờ, khi anh vừa phát hiện ra mình có thể chính là kẻ đã gián tiếp, hoặc thậm chí là trực tiếp, gây ra bi kịch của cuộc đời cô?