Trời đêm trên Trái Đất không còn là những vì sao lấp lánh. Thay vào đó, những vệt sáng xanh lục vạch ngang bầu trời, như thể ai đó đã xé toạc không gian. Lâm Tuyết đứng trên một ngọn đồi hoang vắng, nơi Cổng Hư Không cuối cùng ẩn mình trong một khối đá khổng lồ, lấp lánh ánh sáng tím và xanh. Cô mặc bộ giáp nano màu bạc, tích hợp công nghệ tăng cường phản xạ, nhưng đôi mắt cô lộ rõ sự mệt mỏi. Là một Hư Vọng – người gác cổng của các chiều không gian – cô biết mỗi lần sử dụng năng lực là một lần đánh đổi. Một mảnh ký ức, một cảm xúc quý giá, hay thậm chí là một phần trái tim cô sẽ bị Hư Không nuốt chửng. Đêm nay, nhiệm vụ của cô là đóng cổng trước khi lũ sinh vật hư không từ các vũ trụ khác tràn vào, phá hủy Trái Đất.
Cổng Hư Không trước mặt cô rung động, vòng xoáy ánh sáng phát ra tiếng rít như hàng ngàn linh hồn thì thầm. Lâm Tuyết giơ tay, lòng bàn tay bùng lên ánh sáng Hư Không – thứ năng lượng chỉ những Hư Vọng được chọn mới sở hữu. Cô lẩm bẩm những câu thần chú cổ xưa, kết hợp với các lệnh mã hóa từ chiếc vòng tay công nghệ trên cổ tay. Các ngón tay cô lướt trên giao diện ảo, nhập những chuỗi mã phức tạp. Nhưng khi nghi thức gần hoàn thành, một vụ nổ kinh hoàng vang lên. Một luồng năng lượng đen kịt bắn ra từ cổng, hất cô ngã xuống đất, giáp nano rực sáng để hấp thụ cú va đập.
“Không thể nào!” Lâm Tuyết hét lên, cố bò dậy. Vòng xoáy méo mó, những vết nứt không gian lan ra như mạng nhện, phát ra tiếng rắc rắc ghê rợn. Một sinh vật hư không trườn ra – một thực thể vô hình với những xúc tu ánh sáng quằn quại. Cô rút thanh gươm năng lượng từ thắt lưng, lưỡi gươm rực sáng màu xanh lam. Cô chém mạnh, cắt đôi sinh vật, nhưng nó tan thành khói, để lại tiếng cười ma quái vang vọng. Cổng rung chuyển dữ dội hơn, và trước khi cô kịp phản ứng, một luồng sáng chói lòa nuốt chửng cô.
Khi tỉnh lại, Lâm Tuyết thấy mình nằm trên một cánh đồng cỏ màu tím, dưới bầu trời đỏ rực như máu. Không còn Trái Đất, không còn cổng. Cô đã bị dịch chuyển đến một vũ trụ khác. Xung quanh, những cột đá khổng lồ lơ lửng giữa không trung, phát ra tiếng ù ù như động cơ của một cỗ máy cổ xưa. Cô kiểm tra vòng tay – thiết bị định vị không gian đã hỏng, màn hình nhấp nháy rồi tắt ngúm. “Mình đang ở đâu?” cô lẩm bẩm, tim đập nhanh vì lo lắng.
Bỗng một bóng người xuất hiện từ làn sương phía xa. Anh ta cao lớn, mặc áo choàng đen rách nát, tay cầm một thanh kiếm phát sáng màu xanh lục. Đôi mắt anh sắc lạnh, nhưng ẩn chứa nỗi u uất sâu thẳm, như mang cả một thế giới đau thương. “Ngươi là ai?” giọng anh trầm và lạnh, vang lên như từ cõi hư không. Lâm Tuyết nắm chặt gươm, sẵn sàng chiến đấu. “Ta nên hỏi câu đó mới đúng. Đây là đâu? Và ngươi là gì?”
Anh ta bước tới, thanh kiếm lóe sáng như một vì sao. “Ta là Dạ Hàn. Và ngươi vừa bước vào một nơi mà kẻ sống không nên tới.” Anh dừng lại, nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt như xuyên thấu. “Hư Vọng, phải không? Ta ngửi thấy mùi năng lượng của các cổng trên người ngươi.” Lâm Tuyết cau mày, bất ngờ vì anh biết về Hư Vọng. “Ngươi biết gì về cổng? Và tại sao ta ở đây?”
Dạ Hàn không trả lời ngay. Anh quay đi, nhìn về phía đường chân trời đỏ rực. “Ngươi đã phá hủy cổng, và giờ cả hai chúng ta đều bị mắc kẹt. Chào mừng đến với Vũ Trụ Lãng Quên.” Lâm Tuyết cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết mình đã gây ra sai lầm lớn, nhưng ánh mắt của Dạ Hàn – vừa nguy hiểm vừa quyến rũ – khiến cô không thể rời mắt. Cô siết chặt gươm, quyết tâm tìm đường trở về, dù phải hợp tác với người lạ bí ẩn này.