người gác cổng hư không

Chương 2: Đồng Hành Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tuyết bước theo Dạ Hàn qua cánh đồng cỏ tím, nơi những cơn gió mang theo hương vị kim loại kỳ lạ. Cô cố giữ khoảng cách, nhưng không gian xa lạ của Vũ Trụ Lãng Quên khiến cô phải dựa vào anh. Dạ Hàn đi trước, bước chân vững chắc, không nói nhiều. Thanh kiếm của anh, được gọi là “Tinh Hồn”, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, như thể đang giao tiếp với thứ gì đó trong không khí. Ánh sáng từ kiếm chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm, vừa lạnh lùng vừa đầy bí ẩn.

“Ngươi biết đường ra khỏi đây không?” Lâm Tuyết hỏi, cố che giấu sự lo lắng. Dạ Hàn liếc cô, ánh mắt như xuyên qua tâm can. “Không ai rời khỏi Vũ Trụ Lãng Quên, trừ khi tìm được một cổng khác. Nhưng cổng ở đây không giống cổng của ngươi. Chúng đòi hỏi máu và ký ức.” Cô rùng mình, nhớ lại cái giá của năng lực Hư Vọng. Mỗi lần đóng cổng, cô mất đi một mảnh ký ức quý giá – có thể là hình ảnh mẹ cô mỉm cười, hay những buổi chiều chạy chơi cùng bạn bè trên cánh đồng lúa. Cô không muốn mất thêm nữa, nhưng cô cũng không thể ở lại đây.

Họ dừng lại bên một hồ nước lấp lánh, phản chiếu bầu trời đỏ như một tấm gương vỡ. Dạ Hàn ngồi xuống, kiểm tra Tinh Hồn. “Tinh Hồn cảm nhận được một cổng gần đây, nhưng nó bị phong ấn. Ngươi có thể mở nó, Hư Vọng.” Lâm Tuyết nhíu mày, bực bội vì cách gọi của anh. “Đừng gọi ta như thế. Ta là Lâm Tuyết. Và tại sao ta phải tin ngươi?” Dạ Hàn mỉm cười nhạt, lần đầu tiên cô thấy một chút ấm áp trên gương mặt anh. “Vì nếu không, cả hai chúng ta sẽ chết.”

Cô không muốn thừa nhận, nhưng anh nói đúng. Sinh vật hư không có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và cô không thể chiến đấu một mình trong thế giới này. Cô quỳ xuống bên hồ, đặt tay lên mặt nước. Năng lượng Hư Không trong cô rung động, kết nối với một điểm sáng dưới đáy hồ. Nhưng khi cô chạm vào nó, một cơn đau nhói chạy qua đầu. Hình ảnh mơ hồ hiện lên: một thành phố ma thuật với những tòa tháp lơ lửng, và Dạ Hàn đứng giữa biển lửa, tay cầm Tinh Hồn, đôi mắt đầy đau thương.

“Ngươi làm gì với ta?” Lâm Tuyết hét lên, ngã ra sau. Dạ Hàn vội đỡ lấy cô, tay anh chạm vào vai cô, nóng rực như lửa. “Ta không làm gì cả. Đó là năng lượng Hư Không. Nó đang cố kết nối chúng ta.” Cô đẩy anh ra, nhưng cảm giác ấm áp từ tay anh vẫn lưu lại, khiến tim cô đập nhanh. “Kết nối? Ý ngươi là sao?” Dạ Hàn nhìn sâu vào mắt cô. “Ngươi đã thấy ký ức của ta. Điều đó có nghĩa là cổng này không chỉ cần năng lượng của ngươi, mà cả của ta nữa.”

Họ quyết định dựng trại tạm thời bên hồ. Dạ Hàn dùng Tinh Hồn tạo một vòng bảo vệ, ánh sáng xanh lục bao quanh họ như một mái vòm. Trong khoảnh khắc yên tĩnh, Lâm Tuyết nhận ra mình đang nhìn anh lâu hơn cần thiết. Anh ngồi đó, mái tóc đen rối bời, ánh sáng từ kiếm chiếu lên gương mặt góc cạnh. “Ngươi đến từ đâu, Dạ Hàn?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn. Anh im lặng một lúc, rồi đáp: “Một nơi đã không còn tồn tại. Và ta không nhớ gì về nó, ngoài thanh kiếm này.” Giọng anh trầm buồn, khiến trái tim cô khẽ nhói. Cô muốn hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh như ngăn cô lại. Dưới ánh sáng mờ ảo của vòng bảo vệ, cô cảm nhận được một sự gần gũi kỳ lạ, như thể định mệnh đã buộc họ lại với nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×