Thành phố lơ lửng giữa các vì sao rung chuyển bởi vụ nổ từ pháp sư áo đỏ. Những tòa tháp kim loại nghiêng ngả, ánh sáng ma thuật và công nghệ hòa quyện tạo thành những tia sáng chói lòa. Lâm Tuyết đứng cạnh Dạ Hàn, gươm năng lượng trong tay rực sáng màu xanh lam, sẵn sàng đối mặt với đội quân Cơ Khí và pháp sư. Cổng Hư Không vừa mở phía sau họ phát ra tiếng rít, như thể đang kêu gọi, nhưng cô biết mở cổng đã khiến cô mất đi một mảnh ký ức – lần này là khoảnh khắc cô đứng trên ngọn đồi Trái Đất, nhìn bầu trời đầy sao lần cuối trước khi trở thành Hư Vọng. Nỗi đau từ sự mất mát khiến cô siết chặt gươm, nhưng ánh mắt Dạ Hàn bên cạnh làm cô bình tĩnh lại.
Pháp sư áo đỏ giơ tay, đôi mắt ruby lóe lên, triệu hồi một vòng xoáy năng lượng đỏ rực. “Dạ Hàn, Kẻ Mang Lời Nguyền, ngươi nghĩ mình có thể chạy mãi sao? Tinh Hồn thuộc về chúng ta!” Giọng hắn vang vọng, mang theo sức mạnh ma thuật khiến không khí rung động. Lâm Tuyết liếc Dạ Hàn, tim đập nhanh. “Ngươi biết hắn, đúng không? Hãy nói sự thật!” Dạ Hàn nắm chặt Tinh Hồn, ánh sáng xanh lục từ thanh kiếm chiếu lên gương mặt anh, lộ ra một nét đau đớn. “Ta không nhớ, Lâm Tuyết. Nhưng nếu hắn muốn Tinh Hồn, hắn sẽ phải giết ta trước.”
Đội quân Cơ Khí lao tới, vũ khí của chúng bắn ra những tia năng lượng đỏ sắc như dao. Lâm Tuyết nhảy tránh, gươm năng lượng chém xuyên qua một chiến binh, nhưng nó tái tạo ngay lập tức, như thể được cung cấp năng lượng từ pháp sư. Dạ Hàn di chuyển nhanh như bóng ma, Tinh Hồn vẽ ra những đường sáng cắt xuyên qua kẻ thù. Họ chiến đấu lưng kề lưng, phối hợp nhịp nhàng như hai phần của một cỗ máy hoàn hảo. Trong một khoảnh khắc, tay Lâm Tuyết chạm vào tay Dạ Hàn khi cả hai cùng chặn một tia năng lượng. Năng lượng Hư Không bùng lên, kéo cô vào một ký ức khác của anh.
Cô thấy Dạ Hàn đứng trong một cung điện lấp lánh, xung quanh là những pháp sư áo đỏ, giống hệt kẻ thù trước mặt. Một nữ pháp sư, với gương mặt lạnh lùng, đặt tay lên trán anh. “Ngươi đã phản bội chúng ta, Dạ Hàn. Lời nguyền sẽ trói buộc ngươi, và Tinh Hồn sẽ là gánh nặng của ngươi mãi mãi.” Ký ức tan biến, và Lâm Tuyết trở lại thực tại, thở hổn hển. “Ngươi đã phản bội họ?” cô hét lên giữa trận chiến. Dạ Hàn không trả lời, chỉ chém hạ một chiến binh Cơ Khí, kéo cô ra sau để tránh một đòn tấn công.
Pháp sư áo đỏ cười lớn, giơ tay triệu hồi một con rồng ánh sáng khổng lồ, giống con trong đấu trường trước đó. “Ngươi không thể chạy khỏi quá khứ, Dạ Hàn!” hắn gầm lên. Con rồng lao tới, đôi cánh năng lượng tạo ra những cơn gió sắc nhọn. Lâm Tuyết kích hoạt năng lượng Hư Không, tạo một lá chắn ánh sáng, nhưng sức mạnh của con rồng quá lớn. Cô ngã xuống, và Dạ Hàn nhảy đến, dùng Tinh Hồn chặn một đòn tấn công. Máu từ vết thương cũ trên vai anh rỉ ra, nhưng anh vẫn đứng vững, ánh mắt kiên định.
“Lâm Tuyết, chạy đi! Qua cổng!” anh hét lên. Nhưng cô lắc đầu, nắm lấy tay anh. “Ta không bỏ ngươi!” Năng lượng từ cả hai hòa quyện, tạo ra một luồng sáng rực rỡ. Trong khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc, Lâm Tuyết cảm thấy hơi ấm từ tay anh, như thể anh đang truyền cả sức mạnh và trái tim mình cho cô. Họ cùng phóng năng lượng vào con rồng, khiến nó tan biến thành khói. Pháp sư áo đỏ gầm gừ, nhưng trước khi hắn kịp phản công, cổng Hư Không phía sau rung lên, kéo cả hai vào trong.
Họ ngã xuống một hành tinh mới, với bầu trời đen kịt và những ngọn lửa xanh kỳ lạ bập bùng trên mặt đất. Lâm Tuyết ôm chặt Dạ Hàn, kiểm tra vết thương của anh. “Ngươi không được phép chết,” cô nói, giọng nghẹn ngào. Anh mỉm cười yếu ớt, tay chạm vào má cô. “Ta sẽ không chết, nếu ngươi còn ở đây.” Ánh mắt họ khóa chặt, và trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một sự gắn kết sâu sắc, như thể định mệnh đã buộc họ lại với nhau. Nhưng ký ức về lời nguyền khiến cô lo lắng. Dạ Hàn là ai, và tại sao quá khứ của anh lại đầy bóng tối?