Thành phố lơ lửng giữa các vì sao đẹp như một giấc mơ, với những tòa tháp kim loại uốn lượn, được bao quanh bởi những luồng năng lượng ma thuật lấp lánh. Lâm Tuyết và Dạ Hàn đứng trên một cây cầu pha lê, nhìn xuống những con đường hoang vắng. Các chiến binh Cơ Khí – những cỗ máy với hình dạng giống con người, nhưng được tích hợp công nghệ và ma thuật – bao quanh họ. “Kẻ Mang Lời Nguyền, giao Tinh Hồn ra, hoặc chết!” giọng máy móc của kẻ dẫn đầu vang lên, lạnh lùng và không khoan nhượng.
Lâm Tuyết siết chặt gươm năng lượng, ánh mắt lướt qua Dạ Hàn. “Ngươi có bao giờ nghĩ đến việc kể cho ta sự thật không?” cô hỏi, giọng vừa bực bội vừa lo lắng. Dạ Hàn liếc cô, ánh mắt phức tạp. “Ta sẽ kể, khi ta nhớ ra.” Anh giơ Tinh Hồn lên, ánh sáng xanh lục rực rỡ, sẵn sàng chiến đấu. Lâm Tuyết không muốn thừa nhận, nhưng sự bí ẩn của anh vừa khiến cô tò mò vừa làm cô bối rối. Cô muốn tin anh, nhưng những ký ức rời rạc cô thấy được khiến cô nghi ngờ.
Trận chiến bắt đầu. Các chiến binh Cơ Khí di chuyển nhanh như máy, vũ khí của chúng bắn ra những tia năng lượng đỏ rực. Lâm Tuyết nhảy tránh, gươm năng lượng chém xuyên qua một chiến binh, nhưng nó tái tạo ngay lập tức. Dạ Hàn chiến đấu bên cô, Tinh Hồn tạo ra những luồng sáng cắt xuyên qua kẻ thù. Họ phối hợp ăn ý, như thể đã chiến đấu cùng nhau cả đời. Trong một khoảnh khắc, Lâm Tuyết chạm vào tay Dạ Hàn khi cả hai cùng chặn một đòn tấn công. Năng lượng Hư Không bùng lên, kéo cô vào một ký ức khác của anh.
Cô thấy Dạ Hàn đứng trong một phòng thí nghiệm khổng lồ, xung quanh là những cỗ máy ma thuật. Một nữ pháp sư, giống người trong ký ức trước, đặt Tinh Hồn vào tay anh. “Ngươi là người được chọn,” cô ấy nói. “Nhưng lời nguyền sẽ theo ngươi mãi mãi.” Ký ức tan biến, và Lâm Tuyết trở lại thực tại, tim đập nhanh. “Ngươi là ai, Dạ Hàn?” cô hét lên giữa trận chiến. Anh không trả lời, chỉ chém hạ một chiến binh Cơ Khí, kéo cô ra sau để tránh một tia năng lượng.
Họ chạy qua cây cầu pha lê, tìm nơi ẩn nấp trong một tòa tháp bỏ hoang. Bên trong, những ký tự ma thuật phát sáng trên tường, giống hệt hầm mộ trước đó. Lâm Tuyết chạm vào một ký tự, và năng lượng Hư Không trong cô rung động. “Nơi này… nó liên kết với ngươi, đúng không?” cô hỏi. Dạ Hàn gật đầu, ánh mắt anh đầy đau thương. “Ta không nhớ, nhưng Tinh Hồn biết. Nó dẫn ta đến đây.” Anh đặt tay lên tường, và một cánh cửa bí mật mở ra, lộ ra một căn phòng với một cổng Hư Không nhỏ ở trung tâm.
Lâm Tuyết cảm nhận được sức mạnh của cổng, nhưng cũng biết cái giá để mở nó. “Nếu ta mở cổng này, ta sẽ mất thêm ký ức,” cô nói, giọng run run. Dạ Hàn bước đến, nắm tay cô. “Ta sẽ chia sẻ gánh nặng với ngươi.” Họ cùng đặt tay lên cổng, năng lượng từ cả hai hòa quyện. Trong khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc, Lâm Tuyết cảm thấy trái tim mình như hòa nhịp với anh, hơi ấm từ tay anh lan tỏa khắp cơ thể cô. Cổng mở ra, nhưng trước khi họ kịp bước qua, một vụ nổ vang lên. Pháp sư áo đỏ xuất hiện, cùng đội quân Cơ Khí. “Ngươi không thể chạy mãi, Dạ Hàn!” hắn gầm lên.
Lâm Tuyết và Dạ Hàn đứng cạnh nhau, sẵn sàng chiến đấu. Cô nhìn anh, ánh mắt kiên định. “Dù ngươi là ai, ta sẽ không để họ bắt ngươi.” Dạ Hàn mỉm cười, tay siết chặt tay cô. “Và ta sẽ không để ngươi hy sinh.” Họ lao vào trận chiến, biết rằng cổng này có thể là lối thoát, nhưng cũng có thể là cánh cửa dẫn đến sự thật về Dạ Hàn – một sự thật mà Lâm Tuyết không chắc mình sẵn sàng đối mặt.