người gác đêm ở phố vắng

Chương 3: Bóng Ma Trong Màn Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng 7:00 tối, Trần Phong bước vào ca gác đêm thứ ba, nhưng đây là đêm đầu tiên anh thực sự là một "người gác đêm" theo đúng nghĩa đen. Anh không còn mặc bộ đồng phục xanh xám như một công nhân vô tri nữa; anh khoác nó như một bộ giáp chống lại sự thật kinh hoàng mà chỉ mình anh thấy. Vết bầm đen trên tay phải giờ đã lan rộng bằng một đồng xu nhỏ, lạnh buốt và liên tục phát ra một luồng năng lượng nhiễu loạn. Anh biết, thứ đó đang thu hút lũ vong hồn.

Khi bước vào phòng điều khiển, Phong liếc nhanh qua màn hình 43 (S4). Vẫn là hình ảnh tĩnh của cánh cửa kim loại, nhưng lần này, hình vuông đen bị đường tròn xuyên qua không chỉ là biểu tượng. Nó nhấp nháy, giống như một con mắt kỹ thuật số đang theo dõi mọi hành động của anh. Chiếc điện thoại cá nhân của anh, vật phẩm anh tin tưởng nhất, giờ là một chiếc hộp Pandora. Anh đã tắt nguồn nó, nhưng anh biết Tà Linh điện tử vẫn ở đâu đó, chờ đợi khoảnh khắc anh bật nó lên.

Đêm trôi qua nặng nề. Phong cố gắng duy trì sự bình thường. Anh đi tuần, cố gắng tập trung vào các chốt khóa và đèn cháy. Nhưng mọi nơi anh đi qua đều là một cuộc triển lãm kinh dị. Ở tầng 12, khu văn phòng luật sư, anh thấy một Linh Hồn Thư Ký đang cố gắng gõ phím trên một chiếc máy tính không tồn tại, những ngón tay cô lướt trên không khí với vẻ tuyệt vọng tột cùng. Ở tầng trệt, Bóng Ma Sinh Viên tóc dài ở máy ATM đã cử động. Cô ta không khóc nữa. Cô ta nhìn thẳng vào Phong, đôi mắt vô hồn chứa đựng một sự nhận biết ghê rợn: “Anh... anh thấy tôi...”

Khoảng 1:00 sáng, Phong đang ở tầng 25, nơi có một đài quan sát bỏ hoang. Anh cảm nhận được một luồng sinh khí lạnh lẽo mạnh mẽ bất thường. Nó không phải là khí lạnh tự nhiên, mà là sự rút cạn của nhiệt độ sự sống. Nguồn gốc của nó không nằm trong Tổ Hợp, mà cách đó khoảng ba dãy phố, tại khu vực chung cư cũ kỹ và nhộn nhịp nhất của Thành phố S—một khu vực luôn có hàng trăm người trẻ thức trắng đêm.

Đột nhiên, bộ đàm của anh ré lên, không phải tiếng nhiễu của Bóng Ma Người Bảo Vệ (Hiếu), mà là một giọng nói thực, bị bóp méo qua sóng radio: "Bảo vệ! Có báo động. Phố Vòng Quay, Khu Căn Hộ Lớn 87. Có một vụ hỗn loạn... Cảnh sát đang trên đường, nhưng cần ai đó đến kiểm tra trước, gấp!"

Phố Vòng Quay. Đó là khu ổ chuột của giới trẻ đô thị, nơi có hàng loạt tiệm Internet và phòng game hoạt động 24/7. Mặc dù Phố Vòng Quay không thuộc phạm vi trách nhiệm của Tổ Hợp, Phong cảm thấy một lực vô hình kéo anh đi. Sự việc ở đó không phải là trộm cắp, nó là ma quỷ.

Phong phóng chiếc xe máy cũ kỹ của mình qua những con phố vắng tanh, chỉ có ánh đèn neon và tiếng xe cộ thưa thớt. Càng đến gần Phố Vòng Quay, cái lạnh từ vết bầm trên tay anh càng trở nên dữ dội. Khi anh rẽ vào con hẻm dẫn đến Net-Game Thiên Hà, một quán net lớn với biển hiệu nhấp nháy, cảnh tượng đập vào mắt anh không phải là hỗn loạn vật chất, mà là sự suy tàn tâm linh.

Cảnh sát chưa đến. Bên ngoài, một nhóm thanh niên đang la hét. Họ không đánh nhau, họ chỉ đang cố gắng lay tỉnh một cậu thanh niên khác, khoảng 18 tuổi, đang nằm gục trên vỉa hè. Cậu ta không bị thương, nhưng mặt cậu ta trắng bệch như giấy, mắt mở to nhìn chằm chằm vào khoảng không, và trên trán cậu có một lớp mồ hôi lạnh dày đặc.

"Nó... nó cứ như đang mơ. Nó không phản ứng!" một cô gái tóc nhuộm xanh hét lên.

Phong bước xuống xe, đẩy đám đông ra. Anh không thấy linh hồn nào lảng vảng ở đây, nhưng anh cảm thấy không khí đặc quánh sự trống rỗng, như thể có thứ gì đó đã hút sạch năng lượng cảm xúc.

Anh chạm tay vào trán cậu bé. Lạnh như băng. Ngay lúc đó, Dấu Ấn Vong Hồn trên tay anh nhói lên dữ dội.

"Cậu ta không sao. Chỉ là kiệt sức," Phong nói dối, nhưng anh biết rõ, cậu bé này vừa bị cướp đi thứ gì đó quan trọng hơn mạng sống.

Phong bước vào quán Net-Game Thiên Hà. Không khí bên trong nặng như chì, pha trộn giữa mùi mồ hôi, thuốc lá và thức ăn nhanh. Hàng chục game thủ vẫn đang dán mắt vào màn hình, gõ bàn phím điên cuồng. Họ đều có vẻ ngoài bệ rạc, nhưng không ai trong số họ là mục tiêu.

Anh đi sâu vào trong, tới khu vực VIP bị che rèm. Tại đó, anh thấy một thanh niên khác, gầy gò và có vẻ ngoài trí thức, đang ngồi trước màn hình với một chiếc tai nghe lớn. Cậu ta không gõ phím, cũng không chơi game. Cậu ta chỉ ngồi, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh trên màn hình: một khuôn mặt cười ngây ngô trên mạng xã hội.

Linh hồn thanh niên này không còn ở trong cơ thể cậu ta nữa. Nó đã bị kéo đi.

Đứng ngay sau lưng cậu ta, lơ lửng cách mặt đất một gang tay, là một thực thể mà Phong chưa từng thấy. Nó không giống vong hồn bị ràng buộc vào vật chất hay công nghệ. Nó là một Quỷ Lạc Lối . Hình dáng nó cao gầy một cách bệnh hoạn, mặc một chiếc áo hoodie màu xám bẩn thỉu. Khuôn mặt nó bị che khuất trong bóng tối, nhưng Phong thấy rõ nó có một cái miệng rộng bất thường, đang há ra, nhưng không phát ra âm thanh.

Nó đang ăn.

Từ gáy của chàng trai, một luồng ánh sáng yếu ớt, mờ đục, giống như sương mù màu bạc, đang bị hút ra và đi thẳng vào cái miệng há hốc của Quỷ Lạc Lối. Đó là Sinh Khí Tinh Thần, là ý chí, là những giấc mơ và hoài bão của chàng trai.

Phong hiểu ngay. Con quỷ này không muốn máu thịt. Nó muốn sự sống tinh thần, thứ bị bòn rút qua sự nghiện ngập và cô đơn của đời sống đô thị hiện đại.

Anh rút chiếc đèn pin dự phòng lớn trong túi ra. Anh không có vũ khí, nhưng anh có sự giận dữ của một người đang bị đẩy vào chân tường. Anh hét lên một tiếng, không hy vọng người thường nghe thấy, nhưng hy vọng làm con Quỷ giật mình.

Nó quay đầu lại.

Cái miệng của Quỷ Lạc Lối đóng lại, lộ ra hai hàng răng nhọn hoắt, đen ngòm. Đôi mắt nó là hai hốc sâu không đáy. Nó nhìn Phong, không phải bằng sự sợ hãi, mà bằng sự tò mò của kẻ săn mồi.

Ngay lập tức, chiếc đèn pin của Phong nhấp nháy liên tục. Màn hình máy tính của chàng trai game thủ hiện lên hình ảnh Dấu Ấn Vong Hồn đen và trắng.

"Thấy chưa? Anh đã kết nối. Cùng ta, Trần Phong. Ta có thể giúp anh nuôi con Quỷ này. Nó ăn sự trống rỗng, mà thành phố này có vô số."

Tà Linh điện tử đang can thiệp, biến mọi thiết bị điện tử thành công cụ khủng bố Phong.

Phong không nghe. Anh dùng toàn bộ sức lực của mình, dùng tay phải có Dấu Ấn Vong Hồn, ném chiếc đèn pin vào con Quỷ. Đèn pin, một vật chất bình thường, lại va chạm với con Quỷ phi vật chất như thể nó là một bức tường kính.

"RẦM!"

Con Quỷ bị đẩy lùi, không phải vì sức mạnh vật lý, mà vì sự nhiễu loạn năng lượng từ Dấu Ấn Vong Hồn truyền qua chiếc đèn pin. Nó bị xé toạc một mảng lớn. Nó không chết, nhưng nó sợ hãi. Nó tan biến vào góc khuất, để lại một làn khói ẩm mốc.

Ngay khi con Quỷ biến mất, chàng trai game thủ thở dốc, ngã ra sau ghế, tỉnh lại. Cậu ta nhìn Phong bằng ánh mắt trống rỗng và sợ hãi. "Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra?"

Phong không trả lời. Anh rút lui nhanh chóng, biết mình đã làm một việc vô ích. Anh chỉ tạm thời đuổi được nó đi.

Khi anh bước ra ngoài, cảnh sát đã đến. Họ đang nói chuyện với đám đông về vụ kiệt sức và sốc thuốc giả định.

Phong đứng ngoài vòng an ninh, nhìn vào Phố Vòng Quay. Giờ đây, hàng chục bóng ma khác cũng đã nhận ra anh. Những ánh mắt trống rỗng của Linh Hồn Phụ Bếp và Bóng Ma Sinh Viên không còn là nỗi kinh hoàng cá nhân của anh nữa. Chúng là những thực thể trong một thế giới mới, và chúng biết Phong là người sống duy nhất có thể thấy chúng.

Tà Linh điện tử gửi tin nhắn cuối cùng trước khi anh lên xe: * "Ngươi yếu quá. Ngươi không thể tự bảo vệ. Cánh cửa đó, nó là năng lượng. Ta cần nó. Ngươi sẽ chết trước khi thấy bình minh nếu cứ tiếp tục như thế."

Trần Phong lái xe về. Anh biết Tà Linh nói đúng. Anh cần kiến thức, không phải dũng khí mù quáng. Anh cần học cách chiến đấu, cách áp dụng Luật Lệ Cõi Âm.

Anh nhớ lại chi tiết trong hồ sơ của Kỹ sư Hiếu: một địa chỉ nhà cũ gần khu chợ đêm. Nơi đó, theo lời đồn, có một người đàn ông luôn sống trong bóng tối, chuyên giải quyết những vụ án mà cảnh sát gọi là "tâm thần" hoặc "tự tử tập thể".

Thầy Lạc.

Phong lái xe thẳng đến khu chợ đêm. Đồng hồ chỉ 3:30 sáng. Ánh sáng neon từ các quán ăn đêm lập lòe như những ngọn nến sắp tàn trong thế giới ma quỷ này. Anh không còn là nhân viên bảo vệ nữa. Anh là một người đi tìm sự cứu rỗi, hoặc ít nhất là một câu trả lời.

Anh dừng xe trước một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, nằm kẹp giữa một tiệm vàng và một cửa hàng tạp hóa bán đồ cúng. Ngôi nhà có một biển hiệu nhỏ bằng gỗ đã cũ mèm, được khắc chữ: "Lạc Thần – Tư Vấn & Giải Pháp Tâm Linh."

Anh hít một hơi sâu, cảm nhận cái lạnh từ Dấu Ấn Vong Hồn. Cánh cửa này là cánh cửa cuối cùng.

Phong đưa tay lên, gõ vào cánh cửa cũ kỹ, và tiếng gõ vang lên nặng nề, như tiếng búa gõ vào quan tài giữa đêm khuya.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×