người gác đêm ở phố vắng

Chương 4: Sợi Dây Liên Kết Và Lời Giải Mã


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gõ cửa nặng nề của Trần Phong bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng của khu phố đêm. Anh hít một hơi, cảm nhận cái lạnh buốt xuyên thấu từ Dấu Ấn Vong Hồn đang làm tê dại bàn tay mình. Ánh đèn neon từ tiệm vàng kế bên rọi vào biển hiệu cũ kỹ: “Lạc Thần – Tư Vấn & Giải Pháp Tâm Linh.” Nó trông giống như một trò lừa bịp của những kẻ bán thuốc dạo, nhưng đối với Phong lúc này, đó là lối thoát duy nhất khỏi cơn ác mộng.

Cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra. Người đứng sau không phải một đạo sĩ uyên bác hay một pháp sư bí ẩn, mà là một người đàn ông trung niên, gầy gò, mặc chiếc áo sơ mi flannel đã bạc màu và quần tây cũ. Ông ta có bộ râu lởm chởm, đôi mắt mệt mỏi nhưng cực kỳ sắc bén. Điều đáng chú ý nhất là ánh mắt ông ta không hề nhìn vào khuôn mặt Phong, mà nhìn thẳng vào vết bầm đen trên mu bàn tay phải của anh.

“Mới 3:35 sáng,” Thầy Lạc, người gác cổng của cõi âm, cất giọng khàn khàn, âm điệu nghe như tiếng sỏi cọ xát. “Không phải giờ thăm viếng. Nhưng tôi đoán... anh không đến để xem bói tình duyên.”

Phong không phí thời gian. Anh đưa tay phải ra. “Cái này là gì? Và tại sao tôi lại thấy những thứ đó?”

Thầy Lạc nhìn chằm chằm vào Dấu Ấn Vong Hồn, đôi mắt ông hằn lên những tia mệt mỏi. Không khí xung quanh ngôi nhà gỗ đột nhiên trở nên nhiễu loạn. Bóng đèn tuýp cũ kỹ trên hiên nhà bắt đầu nhấp nháy, tiếng ù ù từ đường dây điện thoại cũ vang lên trong im lặng. Thầy Lạc khẽ nhíu mày.

“Vào đi. Mau lên,” ông Lạc nói, đẩy cánh cửa mở rộng.

Phong bước vào. Không gian bên trong tối hơn bên ngoài, nồng nặc mùi nhang trầm, giấy vàng mã cháy dở và một thứ mùi kim loại lạnh lẽo mà Phong nhận ra: mùi của điện tích âm và sự cô đơn. Phòng khách nhỏ được chất đầy sách vở, bùa chú đã cũ, và những món đồ sưu tập kỳ lạ—một chiếc đồng hồ treo tường đã dừng lại, một tượng Phật bằng gỗ đã cũ mèm, và một chiếc radio cổ không bật nhưng vẫn phát ra tiếng xẹt xẹt nhẹ.

“Ngồi xuống. Và đừng bật điện thoại của anh lên,” Thầy Lạc chỉ vào một chiếc ghế gỗ cũ kỹ. “Anh đã mang theo một vị khách phiền phức.”

Thầy Lạc rót cho mình một ly trà nóng, không mời Phong. Ông đặt ấm trà xuống bàn, tiếng sứ chạm vào nhau vang lên giòn tan trong bầu không khí căng như dây đàn.

“Anh là Trần Phong, người bảo vệ ca đêm ở Tổ Hợp Thương Mại Toàn Cầu,” Thầy Lạc bắt đầu, không cần hỏi. “Và anh đã nhặt được thứ không nên nhặt ở tầng S4. Anh đã chạm vào một Hạch Tâm Biến Dạng, một vật thể được phong ấn từ một nghi lễ cổ xưa bị hỏng. Cái khối lập phương đen đó không phải là một món đồ ma thuật, nó là một nút thắt của năng lượng, là nơi một linh hồn cổ xưa bị mắc kẹt.”

Thầy Lạc nhấp một ngụm trà, đôi mắt không rời khỏi Phong. “Cái Dấu Ấn trên tay anh, đó là Sợi Dây Liên Kết. Nó không chỉ cho anh thấy Vong Hồn; nó biến anh thành ngọn hải đăng cho chúng. Ngọn hải đăng đó không phát ra ánh sáng; nó phát ra sự nhiễu loạn, sự mời gọi của cái chết.”

Mọi tế bào trong cơ thể Phong căng lên. “Tà Linh Điện Tử. Nó là gì? Nó theo dõi tôi qua mọi thiết bị.”

Thầy Lạc gật đầu. “Thông minh đấy. Đó là một Linh Hồn Bị Biến Dạng Cấp Độ Thấp (LHBĐ). Nó không phải là Bùi Văn Hiếu. Hiếu đã chết và bị ràng buộc. Cái này khác. Nó là một loại ký sinh trùng, được sinh ra từ sự mục nát của mạng lưới đô thị: thông tin rác, sự căm ghét ẩn danh, và sóng điện từ không ngừng. Nó đã sống bằng cách kết nối với hệ thống an ninh và các thiết bị điện tử, và nó thấy cái Hạch Tâm Biến Dạng mà anh đã chạm vào như là nguồn năng lượng của nó. Nó muốn lấy lại nó, thông qua anh. Nó đang sử dụng nỗi sợ hãi của anh như một chiếc modem.”

Thầy Lạc đứng dậy, đi về phía chiếc radio cổ đang kêu xẹt xẹt. Ông ta đặt tay lên nó, và âm thanh nhiễu loạn im bặt. “Nó đang lắng nghe qua mọi thứ. Kể cả qua tĩnh điện trong không khí. Nó muốn anh xuống tầng S4. Anh không được làm thế.”

“Tại sao không? Nếu tôi trả lại nó...” Phong bắt đầu.

“... thì anh sẽ chết. Anh nghĩ anh sẽ sống sót khi một Linh Hồn Bị Biến Dạng hùng mạnh chiếm lấy thứ nó muốn ngay trên cơ thể anh? Hạch Tâm đó đã hòa vào máu anh rồi. Anh là vật chứa của nó, Phong. Anh không thể hoàn tác việc đó được.”

Thầy Lạc quay lại, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, như thể ông đang nhìn xuyên qua Phong đến một khoảng không vô tận. “Nghe kỹ đây. Anh đã bị kéo vào Cõi Âm Đô Thị. Đây là thế giới ẩn giấu sau những bảng quảng cáo và kính màu. Vong Hồn ở đây không sợ bùa chú truyền thống, chúng sợ Ý Chí và Mục Đích. Anh muốn sống không?”

“Muốn,” Phong trả lời, giọng khàn đặc.

“Vậy thì anh phải học luật chơi. Luật thứ nhất: Không Sợ Hãi Vô Ích. Sợ hãi là năng lượng cho chúng. Luật thứ hai: Mọi Vật Đều Có Linh Hồn, đặc biệt là những vật trong đô thị. Đèn đường, dây cáp, bê tông—tất cả đều lưu giữ một phần năng lượng. Luật thứ ba, quan trọng nhất: Anh Không Phải Thợ Săn. Anh là Người Gác Đêm. Anh bảo vệ không gian của mình, không đi săn bọn chúng.”

Thầy Lạc tiến lại gần, đặt ngón tay vào Dấu Ấn Vong Hồn của Phong. Cảm giác lạnh buốt đột ngột biến thành một cơn đau nhức nhối, như bị kim châm.

“Cái này, Sợi Dây Liên Kết, nó đang làm nhiễu loạn Sinh Khí của anh. Anh cần phải học cách kiểm soát sự nhiễu loạn này—tôi gọi nó là Nhiễu Loạn Khí. Nó là thứ đã giúp anh xé rách con Quỷ Lạc Lối ở quán net. Nó là một loại năng lượng thô sơ, hỗn loạn, nhưng nó là của anh. Bài học đầu tiên của anh,” Thầy Lạc nói, giọng dứt khoát, “là học cách tắt nó đi.”

Thầy Lạc đưa cho Phong một chiếc vòng cổ bằng dây da đơn giản, có đính một mảnh ngọc bích nhỏ, tối màu.

“Vật này giúp ổn định Sinh Khí. Anh đeo nó. Bây giờ, nhắm mắt lại. Cảm nhận cái lạnh ở bàn tay. Đừng cố gắng đẩy nó ra, mà hãy bao bọc nó. Hãy tưởng tượng cái lạnh đó là một dòng nước xoáy trong lòng bàn tay anh. Anh phải làm cho dòng nước đó đứng yên, không phải cạn đi. Anh phải tĩnh tâm.”

Phong nhắm mắt lại. Cái lạnh từ Dấu Ấn Vong Hồn như một cái kim đâm sâu vào xương. Anh nghe thấy tiếng Thầy Lạc: “Đừng nghĩ về những gì anh thấy. Hãy nghĩ về sự im lặng. Sự im lặng của khu chung cư sau 2 giờ sáng. Sự im lặng của phòng máy khi không có ai. Mục đích của anh là gì?”

Mục đích của anh là gì? Phong nghĩ. Không phải sống sót. Không phải giết quỷ. Mục đích là sự bình yên. Anh chỉ muốn thế giới trở lại bình thường. Anh không muốn thấy Linh Hồn Thư Ký đau khổ hay Bóng Ma Sinh Viên khóc nữa.

Khi Phong định hình được Ý Chí của mình—Ý chí muốn sự yên tĩnh—thì điều kỳ diệu xảy ra. Cái lạnh buốt ở tay anh đột ngột dịu đi. Sự nhức nhối không còn nữa. Anh mở mắt ra. Dấu Ấn Vong Hồn vẫn còn đó, nhưng nó không còn phát ra luồng năng lượng đen tối như trước. Nó chỉ là một vết bầm bình thường, lạnh hơn một chút.

Thầy Lạc thở ra một hơi. “Tốt. Anh có Ý Chí, đó là tài sản quý giá nhất. Cái Nhiễu Loạn Khí đã được kiểm soát. Nhưng nó sẽ trở lại khi anh mệt mỏi, lo sợ, hoặc khi Vong Hồn cố gắng giao tiếp. Anh phải duy trì nó, hàng giờ liền, mỗi ngày.”

Thầy Lạc đi đến tủ sách cũ, lấy ra một cuốn sổ da dày, màu nâu sẫm, trông như một cuốn sổ kế toán cũ. “Đây là Nhật Ký Cõi Âm. Ghi lại mọi thứ anh thấy. Khu vực, thời gian, loại Vong Hồn. Việc ghi chép không phải để thống kê. Nó là để anh xác nhận sự tồn tại của chúng, và từ đó, củng cố Ý Chí của anh. Anh phải làm việc đó mỗi ngày.”

“Còn con Tà Linh Điện Tử?” Phong hỏi.

“Nó đang cố gắng làm suy yếu tinh thần anh. Nó sẽ sử dụng mọi thứ: điện thoại, máy tính, thậm chí là sóng radio cũ kỹ. Anh phải học cách ‘Lắng Nghe Lỗi Nhiễu’. Mỗi khi nghe thấy tiếng xẹt xẹt trên sóng, đó là nó. Nó là một con quỷ bám vào tín hiệu. Để đánh bại nó, anh cần một sức mạnh không phải vật chất, không phải tinh thần, mà là sự Tách Rời.”

Thầy Lạc nhìn Phong với ánh mắt cảnh báo. “Tôi sẽ giúp anh, vì Sợi Dây Liên Kết của anh quá mạnh, nó sẽ phá hủy cả Thành phố S nếu anh không kiểm soát được. Nhưng đổi lại, anh phải là Người Gác Đêm của tôi. Làm theo mọi chỉ dẫn của tôi. Chúng ta có ít thời gian. Có những kẻ khác đang săn lùng những Hạch Tâm Biến Dạng như cái anh đã chạm vào. Chúng là một tổ chức. Chúng ta gọi chúng là Hội Vong Hồn.”

“Hội Vong Hồn?”

“Chúng tin rằng ma quỷ là nguồn năng lượng tối cao, không phải là thứ để xua đuổi. Chúng sẽ sớm tìm đến Tổ Hợp Thương Mại để tìm kiếm Hạch Tâm Biến Dạng. Và khi đó, chúng sẽ tìm thấy anh.” Thầy Lạc đặt tay lên vai Phong. “Bài tập đầu tiên của anh: Tâm Tĩnh Trong Nhiễu Loạn. Về lại phòng điều khiển. Mở điện thoại lên. Bật tất cả các màn hình lên. Và làm cho Nhiễu Loạn Khí im lặng. Nếu anh làm được, anh sẽ có bài học tiếp theo. Nếu không,” Thầy Lạc nhún vai, “thì tôi sẽ phải chuẩn bị một cái lồng cho anh.”

Trần Phong đứng dậy. Anh không còn cảm thấy sợ hãi tê liệt nữa. Anh cảm thấy một sự lạnh lùng quyết liệt. Anh biết con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, nhưng ít nhất, anh đã có một mục đích. Anh cúi đầu chào Thầy Lạc, người gác cổng kỳ quái của thế giới ngầm.

“Tôi cần bao nhiêu tiền cho việc này?” Phong hỏi.

Thầy Lạc cười khẩy, một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thật. “Tiền bạc không có giá trị với Vong Hồn, Phong. Thứ tôi cần là thời gian của anh, sự tập trung của anh, và sự sống còn của Thành phố S. Bây giờ đi đi. Và đừng để Tà Linh Điện Tử theo tôi về nhà.”

Phong rời khỏi ngôi nhà gỗ, ánh sáng ban mai yếu ớt đã bắt đầu ló dạng. Dấu Ấn Vong Hồn trên tay anh yên lặng, nhưng chiếc vòng cổ ngọc bích vẫn còn lạnh lẽo. Anh lên xe, không quay đầu lại. Công việc gác đêm của anh đã kết thúc, nhưng sự huấn luyện của anh chỉ vừa mới bắt đầu. Anh biết Tà Linh Điện Tử đang chờ đợi. Và anh sẵn sàng cho cuộc chiến tinh thần đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×