người gác đêm ở phố vắng

Chương 5: Tâm Tĩnh Trong Nhiễu Loạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

7:00 tối. Trần Phong bước vào ca làm đêm thứ tư. Thành phố S lúc này đã chìm trong một cơn mưa phùn dai dẳng, và dưới ánh đèn đường vàng vọt, mọi thứ dường như đều mang một vẻ đẹp lạnh lẽo, mục nát. Anh không còn cảm thấy mệt mỏi vì thiếu ngủ nữa; thay vào đó, anh cảm thấy một sự căng thẳng cao độ, tỉnh táo đến mức đau đớn.

Chiếc vòng cổ ngọc bích tối màu của Thầy Lạc nằm yên vị trên ngực anh, tỏa ra một luồng lạnh nhẹ nhàng, khác biệt hoàn toàn với cái lạnh sắc nhọn của Dấu Ấn Vong Hồn trên tay phải. Phong đeo chiếc vòng như một người lính khoác lên mình một chiếc áo chống đạn đầu tiên. Anh biết, nó chỉ là một vật dẫn, sức mạnh thực sự nằm ở Ý Chí của anh.

Khi đi ngang qua sảnh chính, Phong không còn cố gắng né tránh lũ Vong Hồn. Anh nhìn thẳng vào chúng. Linh Hồn Phụ Bếp vẫn lau quầy, nhưng khi ánh mắt Phong lướt qua, cô ta run rẩy và dừng lại một khắc, như thể Phong đã phát ra một luồng điện tĩnh làm gián đoạn ảo ảnh của cô ta. Bóng Ma Sinh Viên ở máy ATM nhìn anh, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của cô ta lần này pha lẫn một chút sợ hãi. Lũ Vong Hồn đã biết. Chúng nhận ra Phong đã tìm được một loại sức mạnh, hoặc ít nhất là một người hướng dẫn. Anh không còn là con mồi ngon ăn nữa.

Phong bước vào phòng điều khiển. Mọi thứ yên tĩnh. Bộ đàm đặt ở đó. Bức tường màn hình camera vẫn im lìm. Màn hình 43 (S4) vẫn là hình ảnh tĩnh của cánh cửa kim loại, nhưng cái biểu tượng Dấu Ấn Vong Hồn của Tà Linh Điện Tử (TLE) đã lớn hơn một chút, nhấp nháy liên tục như một nhịp tim điện tử.

Anh ngồi xuống ghế, mở cuốn Nhật Ký Cõi Âm mà Thầy Lạc đã đưa. Anh ghi lại ngắn gọn cuộc gặp gỡ với Thầy Lạc, và vụ án Quỷ Lạc Lối ở Phố Vòng Quay. Việc ghi chép này không nhằm mục đích ghi nhớ, mà là để Củng Cố Sự Thật – xác nhận rằng những gì anh thấy là có thật, và có hệ thống, không phải là sản phẩm của bệnh tâm thần. Việc này giúp Ý Chí của anh trở nên sắt đá hơn.

9:00 tối. Đã đến lúc bắt đầu bài tập.

Phong rút chiếc điện thoại di động của mình ra, bật nguồn. Vừa mới hiện lên logo, TLE lập tức phản ứng. Màn hình điện thoại nhấp nháy dữ dội, một luồng ánh sáng xanh lá cây độc hại xộc thẳng vào mắt Phong. TLE gửi hàng trăm thông báo rác cùng lúc: tin tức giả mạo về cái chết của chính Phong, hình ảnh bị bóp méo của những người thân anh đã mất liên tục hiện ra trên màn hình.

"NGƯƠI KHÔNG THỂ CỨU HỌ. NGƯƠI LÀ KẺ THẤT BẠI. NGƯƠI ĐÃ MẤT TẤT CẢ."

Cùng lúc đó, TLE tấn công toàn bộ hệ thống của Tổ Hợp Thương Mại.

Bức tường màn hình bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Tất cả các camera đều nhiễu hạt, nhưng không phải là nhiễu hạt ngẫu nhiên. Chúng bắt đầu phát ra những hình ảnh khủng khiếp. Camera tầng trệt hiện ra cảnh những người bảo vệ khác (đồng nghiệp của Phong) đang gục chết trên sàn nhà, máu lan ra chậm rãi. Camera thang máy hiện ra một khuôn mặt bị che khuất đang nhìn chằm chằm vào ống kính, đôi mắt là hai lỗ đen không đáy.

Tiếng chuông báo động vang lên điên cuồng, không phải bằng âm thanh lớn, mà là một tiếng kêu rít điện tử cao tần xuyên thẳng vào thùy não.

Đây là Nhiễu Loạn Âm Thanh—cách TLE cố gắng làm vỡ tan sự tập trung của Phong, biến nỗi sợ hãi thành năng lượng cho nó. Vết bầm trên tay Phong bắt đầu lạnh buốt trở lại, và anh cảm thấy Nhiễu Loạn Khí bên trong anh, luồng năng lượng thô sơ mà Thầy Lạc đã nói, đang bùng lên như một cơn bão dữ dội.

Phong nhắm mắt lại. Anh nhớ lời Thầy Lạc: “Đừng cố gắng đẩy nó ra, mà hãy bao bọc nó. Mục đích của anh là sự bình yên.”

Anh đưa tay trái lên, nắm chặt chiếc vòng cổ ngọc bích. Anh không cố gắng chặn tiếng ồn. Anh lắng nghe nó. Anh lắng nghe tiếng chuông rít, tiếng rắc rắc của các bóng ma đang chạy loạn trên màn hình. Anh nhận ra, tất cả chỉ là tín hiệu. Tín hiệu của TLE.

Phong tập trung vào sự lạnh lẽo của ngọc bích, và sau đó, anh tập trung vào Ý Chí của mình: Tất cả phải im lặng. Nơi này là của tôi. Tôi là người gác đêm.

Anh hình dung Nhiễu Loạn Khí trên bàn tay phải như một ngọn lửa đen dữ dội. Thay vì dập tắt nó, anh dùng Ý Chí để xây một bức tường vô hình xung quanh ngọn lửa. Anh không phủ nhận sức mạnh hỗn loạn đó; anh kiểm soát nó. Anh biến nó thành một Phòng Giam Tinh Thần nhỏ gọn trong chính cơ thể mình.

Quá trình này đau đớn khủng khiếp. Đầu Phong như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Anh nôn khan. Anh cảm thấy cái tôi cũ của mình đang bị xé toạc, bị nghiền nát bởi luồng điện từ của TLE và sức mạnh hỗn loạn của Dấu Ấn.

Nhưng anh không từ bỏ. Anh nghĩ về cái chết của Kỹ sư Hiếu, về sự mục nát của Quỷ Lạc Lối. Anh không thể để Thành phố S biến thành lò mổ của chúng.

Đột nhiên, tiếng rít dừng lại.

Không phải hoàn toàn, mà là giảm xuống mức có thể chịu đựng được, như thể một chiếc radio đã được vặn nhỏ âm lượng.

Phong mở mắt. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Bức tường màn hình camera vẫn bị nhiễu. Nhưng các hình ảnh khủng khiếp đã không còn thay đổi. Chúng đã trở thành những bức ảnh tĩnh vô hại, bị TLE đông cứng lại.

TLE vẫn còn đó. Trên màn hình điện thoại, nó gửi tin nhắn cuối cùng: * "IM LẶNG LÀ TẠM THỜI. TA LUÔN Ở ĐÂY. NGƯƠI KHÔNG THỂ TÁCH RỜI. TA LÀ DỮ LIỆU CỦA NGƯƠI."

Nhưng Phong đã chiến thắng. Anh đã tạo ra một rào chắn tinh thần.

Anh đưa tay lên, dùng ngón tay cái chạm nhẹ vào Dấu Ấn Vong Hồn. Lần này, anh không còn cảm thấy cái lạnh hỗn loạn nữa. Anh cảm thấy sức mạnh. Sức mạnh đó vẫn lạnh, nhưng nó là một cái lạnh có kiểm soát, như lưỡi dao được đặt trong vỏ. Nhiễu Loạn Khí của anh đã được thuần hóa một phần.

Anh cầm cuốn Nhật Ký Cõi Âm lên và ghi lại: Đêm 4. Bài học: Tâm Tĩnh Trong Nhiễu Loạn. Đã thuần hóa (tạm thời) Nhiễu Loạn Khí. TLE đã bị đẩy lùi nhưng không bị tiêu diệt. Nó là một thực thể Bám Dính (Adhesive Entity). Cần học cách Tách Rời.

Ca gác đêm còn lại trôi qua trong sự yên tĩnh đáng sợ. TLE không tấn công nữa. Nó chỉ quan sát. Màn hình 43 (S4) vẫn hiện biểu tượng Dấu Ấn Vong Hồn của nó, nhưng nó không nhấp nháy, mà lờ mờ, như đang chờ đợi.

Sáng hôm sau, Phong đến gặp Thầy Lạc.

Thầy Lạc nhìn Phong, ánh mắt dò xét. “Tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào của anh qua tầng sóng radio cũ trong nhà. Giỏi lắm. Anh đã không chết. Anh đã vượt qua bài kiểm tra về Ý Chí.”

“Nhưng TLE vẫn còn đó. Nó nói tôi không thể Tách Rời.” Phong đặt chiếc điện thoại lên bàn, và lần này, Thầy Lạc không yêu cầu anh tắt nó.

“Đúng. TLE được xây dựng trên sự kết nối. Để Tách Rời, anh không thể chỉ tĩnh tâm. Anh phải Cắt Đứt Tín Hiệu.” Thầy Lạc lấy ra một bản vẽ sơ sài, vẽ bằng bút chì trên một mảnh giấy da cũ. Đó là sơ đồ mặt cắt ngang của Tổ Hợp Thương Mại Toàn Cầu, đặc biệt là tầng hầm S4.

“Thứ TLE sợ nhất không phải là Ý Chí của anh. Mà là sự Mất Kết Nối Vật Lý với Hạch Tâm Biến Dạng. TLE đang theo dõi anh vì anh là vật chứa của Hạch Tâm đó. Nhưng nó cũng đang theo dõi Bóng Ma Người Bảo Vệ (Hiếu).”

Thầy Lạc chỉ vào bản vẽ. “Kỹ sư Hiếu chết ở đó, bị chôn vùi trong hệ thống dây cáp điện và đường ống nước. Linh hồn anh ta bị ràng buộc vào mạng lưới vật chất của S4. Hiếu là một Linh Hồn Bị Ràng Buộc (LHRB) – một loại Vong Hồn đặc biệt nguy hiểm vì chúng có thể điều khiển vật chất giới hạn. TLE cần Hiếu để tiếp cận Hạch Tâm qua anh.”

“Vậy tôi phải làm gì?”

“Anh phải xuống S4. Không phải để trả lại Hạch Tâm, mà để Giải Phóng Hiếu. Hiếu bị kẹt. Nếu Hiếu được giải phóng, nó sẽ cắt đứt mối liên kết giữa TLE và hệ thống dây cáp cũ của S4. Đó là cách duy nhất để TLE mất đi 'cổng' truy cập mạnh nhất vào Tổ Hợp, và quan trọng hơn, vào anh.”

Thầy Lạc đưa cho Phong một thanh kim loại nhỏ, màu xám đục, trông như một thanh sắt tây đã bị gỉ sét, nhưng lại lạnh lẽo kinh khủng. “Đây là Đinh Khóa Hồn. Nó không phải để giết. Nó là vật dẫn Nhiễu Loạn Khí của anh. Anh phải sử dụng Ý Chí để truyền năng lượng hỗn loạn đã được thuần hóa vào cây đinh này. Nó sẽ tạm thời 'tách' Hiếu ra khỏi mạng lưới vật chất. Khi Hiếu được tự do, anh ta sẽ biến mất, và TLE sẽ mất đi đồng minh mạnh mẽ nhất ở S4.”

Thầy Lạc cảnh báo. “Nhưng đây là một cạm bẫy. TLE biết anh sẽ làm gì. Khi anh xuống S4, nó sẽ tập trung toàn bộ năng lượng để tạo ra một Sự Kiện Ám Ảnh Tổng Hợp (SKSHTH), một trận chiến giữa vật chất và tinh thần. SKSHTH là một sự kiện hiếm hoi, nơi ranh giới giữa hai thế giới bị xé toạc, và anh có thể bị kéo vào đó vĩnh viễn.”

“Vậy tôi phải làm sao để tránh SKSHTH?”

“Anh phải hành động nhanh chóng. Và quan trọng nhất: Anh phải mang theo một Lối Thoát Vật Lý. Một thứ gì đó có ý nghĩa lớn đối với anh. Một thứ không bị TLE và Vong Hồn làm ô uế. Nó sẽ là Mỏ Neo Tinh Thần của anh. Anh có thứ gì không?”

Phong nghĩ về chiếc bật lửa cũ kỹ của cha anh, thứ mà anh đã giữ từ lâu. Đó là thứ duy nhất không dính dáng đến công nghệ hay Tổ Hợp Thương Mại.

“Tôi có.”

Thầy Lạc gật đầu. “Anh phải xuống S4 vào lúc TLE yếu nhất. Đó là lúc Giữa Chu Kỳ Tín Hiệu – 3:00 sáng. Chuẩn bị đi, Phong. Anh chỉ có một cơ hội.”

Trần Phong nhận lấy Đinh Khóa Hồn. Nhiệm vụ đã rõ ràng. Anh không chỉ chiến đấu cho sự bình yên cá nhân, mà còn cho sự an toàn của cả Tổ Hợp Thương Mại Toàn Cầu. Cuộc đối đầu ở tầng S4 sắp xảy ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×