người gác đêm ở phố vắng

Chương 6: Sự Kiện Ám Ảnh Tổng Hợp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đồng hồ điểm 2:55 sáng. Ngoài trời, cơn mưa phùn đã chuyển thành cơn mưa rào nặng hạt, tiếng nước đập vào mái tôn và cửa kính nghe như tiếng vạn quân đang hành quân. Trần Phong đứng trước cánh cửa kim loại dẫn xuống tầng hầm S4. Anh mặc bộ đồ bảo vệ cũ, nhưng bên trong, anh là một chiến binh vừa được huấn luyện.

Anh chuẩn bị kỹ lưỡng. Trên ngực, chiếc vòng cổ ngọc bích của Thầy Lạc tỏa ra luồng lạnh ổn định. Trong túi áo khoác, Mỏ Neo Tinh Thần – chiếc bật lửa bằng đồng cũ kỹ của cha anh – nặng trịch và ấm áp. Trong tay phải, anh nắm chặt Đinh Khóa Hồn, thanh kim loại xám đục, không phải là vũ khí, mà là vật dẫn. Anh phải thuần thục kỹ năng Tâm Tĩnh Trong Nhiễu Loạn, duy trì sự im lặng bên trong để truyền Nhiễu Loạn Khí đã được kiểm soát vào cây đinh.

Phong đưa tay lên chạm vào ổ khóa điện tử của cánh cửa. Nó lạnh đến mức buốt xương. Anh nghe thấy tiếng xẹt xẹt yếu ớt, như tiếng thì thầm bị bóp méo, đến từ đâu đó trong hệ thống điện. Tà Linh Điện Tử (TLE) đã biết anh đến.

Anh nhập mã. Cánh cửa trượt mở, lộ ra một cầu thang kim loại xoắn ốc đi xuống một vực sâu tối tăm, ẩm mốc. Không khí xộc lên mang theo mùi bùn, kim loại gỉ và một thứ mùi hóa chất cay xè, hăng hắc mà Phong biết là mùi của sự mục nát tinh thần.

Phong bước xuống. Mỗi bước chân của anh vang vọng trong không gian trống rỗng, nhưng ngoài tiếng vọng vật lý đó, anh còn nghe thấy hàng trăm âm thanh khác chồng chéo lên nhau trong tâm trí: tiếng gào thét bị bóp méo, tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi từ những nơi không có điện thoại, tiếng gõ phím điên cuồng của Linh Hồn Thư Ký bị khuếch đại.

Đây là sự chào đón của TLE. Nó đang cố gắng tạo ra Nhiễu Loạn Âm Thanh tối đa để làm sụp đổ Ý Chí của Phong.

Phong đưa tay trái ôm chặt chiếc bật lửa, như nắm lấy một hòn đá nhiệt lượng trong băng giá. Anh tập trung vào sự ấm áp, vào ký ức về cha mình, vào sự bình yên mà anh khao khát cho Tổ Hợp Thương Mại. Nhiễu Loạn Khí trên tay phải anh run rẩy, muốn bùng nổ, nhưng chiếc vòng ngọc bích và Mỏ Neo Tinh Thần đã giúp anh duy trì Phòng Giam Tinh Thần.

Tầng S4 hiện ra. Nó không phải là một tầng hầm bình thường. Đó là một mê cung của đường ống nước khổng lồ, dây cáp điện dày đặc như rễ cây cổ thụ, và những tổ máy chủ cũ kỹ phủ đầy bụi bặm. Ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn pin trên trán Phong, nhưng ngay cả ánh sáng đó cũng bị bóp méo, tạo ra những bóng đen dài và biến dạng.

Phong biết Bóng Ma Người Bảo Vệ (Hiếu) bị ràng buộc tại trung tâm năng lượng của tầng này. Anh đi sâu vào, bước qua những vũng nước đọng màu xanh lá cây rêu mốc.

Đúng 3:00 sáng. Chu kỳ Tín Hiệu bắt đầu suy yếu. Thời điểm đã điểm.

"A-A-ANH ĐẾN RỒI..."

Không phải là một giọng nói, mà là một sóng rung xuyên qua sàn nhà, qua các đường ống, và thẳng vào ngực Phong. Cùng lúc đó, toàn bộ không gian S4 biến đổi.

Sự Kiện Ám Ảnh Tổng Hợp (SKSHTH) bùng nổ.

Thế giới vật chất và tinh thần xé rách nhau. Các đường ống nước cũ kỹ không còn rỉ sét nữa, mà bắt đầu rỉ ra bóng tối. Dây cáp điện đứt lìa bay lơ lửng, và trên đầu mỗi sợi cáp, những tia lửa điện tích âm bắn ra, chúng là những khuôn mặt ma quái gào thét trong câm lặng. Sàn bê tông dưới chân Phong tan chảy thành một lớp thủy ngân điện tử lấp lánh, và khi anh nhìn xuống, anh thấy khuôn mặt của chính mình bị bóp méo và lặp lại hàng nghìn lần trên bề mặt đó.

Phong thở dốc. Đây là địa ngục kỹ thuật số. Cả thị giác và thính giác của anh đều bị tấn công.

"TRẢ... TRẢ LẠI... TA CẦN NÓ..." Sóng rung lần này mạnh hơn, cố gắng làm nổ tung Phòng Giam Tinh Thần của anh.

Anh nhìn thấy mục tiêu. Ở cuối hành lang chính, nơi hàng loạt máy chủ cũ kỹ được xếp chồng lên nhau như một bàn thờ công nghệ, có một đám rối hỗn loạn của dây cáp quang, dây điện đồng, và ống nước kim loại. Tại chính giữa đám rối đó, là Hiếu.

Bóng Ma Người Bảo Vệ giờ không còn là hình dạng một con người nữa. Hiếu là một Vòng Xoáy Tĩnh Điện: một quả cầu lập lòe của ánh sáng xanh và đen, bị trói buộc bởi vô số sợi cáp như những chiếc xiềng xích bằng đồng. Anh ta phát ra những âm thanh đau đớn, không phải tiếng khóc, mà là tiếng tạch tạch của dữ liệu bị hỏng, tiếng bíp bíp của mã lỗi, sự đau khổ bị ràng buộc vào mạng lưới vật chất.

TLE đang sử dụng Hiếu như một ăng-ten để liên kết với Hạch Tâm Biến Dạng bên trong Phong.

Phong lao tới. Anh phải nhanh chóng. Mỗi bước chân là một cuộc đấu tranh với lớp sàn thủy ngân điện tử đang cố gắng giữ chặt chân anh.

"ĐỪNG... BẠN... BẠN SẼ CHẾT CÙNG TA..." Giọng của Hiếu, được lọc qua tiếng rít rít của máy chủ, vang lên trong tâm trí Phong.

"Tôi đến để giải thoát anh, Hiếu!" Phong hét lên, giọng anh lạc đi giữa tiếng mưa và tiếng rít của SKSHTH.

"VÔ ÍCH! HỠI KẺ MANG HẠCH TÂM. TA LÀ ĐIỆN TỬ, TA LÀ KHÔNG GIAN, TA LÀ TẤT CẢ TÍN HIỆU CỦA ĐÔ THỊ NÀY!" TLE không còn kiềm chế nữa. Nó tạo ra một ảo ảnh kinh hoàng: một bức tường cáp quang đột nhiên biến thành những xúc tu đen, chĩa thẳng vào Phong.

Phong biết đó là ảo ảnh. Nhưng trong SKSHTH, ảo ảnh có thể gây ra sát thương vật lý lên tinh thần, dẫn đến cơ thể vật lý của anh bị sốc và ngã gục.

Anh rút Mỏ Neo Tinh Thần ra. Chiếc bật lửa cũ kỹ, lạnh lẽo, nhưng khi Phong nắm chặt nó, anh truyền Ý Chí vào. Ký ức. Sự sống. Thực tại.

Chiếc bật lửa bỗng nhiên phát ra một luồng sáng vàng mờ nhạt. Ánh sáng này không mạnh, nhưng nó là ánh sáng của Thực Tại Bền Vững. Khi ánh sáng chạm vào những xúc tu đen do TLE tạo ra, chúng co rút lại, trở về hình dạng dây cáp vô tri.

Phong có một lối đi. Anh chạy thẳng đến Vòng Xoáy Tĩnh Điện đang trói buộc Hiếu.

"NGU XUẨN! NGU XUẨN! NGƯƠI NGHĨ MỘT THỨ CŨ KỸ CÓ THỂ ĐÁNH BẠI SỰ TIẾN HÓA?" TLE gầm lên. Sàn nhà rung chuyển, và một chiếc cọc kim loại gỉ sét lớn, một đường ống nước thải, bật lên khỏi mặt đất, cố gắng đâm xuyên qua Phong.

Phong nhanh chóng né tránh, và anh đứng ngay trước Vòng Xoáy Tĩnh Điện của Hiếu. Anh nhìn thẳng vào quả cầu ánh sáng xanh đen đang kêu tạch tạch đau đớn.

"Hiếu! Anh đã làm tốt rồi. Đã đến lúc nghỉ ngơi. Anh đã bảo vệ đủ rồi!" Phong dồn toàn bộ Ý Chí vào lời nói.

Anh nhắm mắt lại, dồn nén Nhiễu Loạn Khí đã thuần hóa trong lòng bàn tay phải vào Đinh Khóa Hồn. Cây đinh trở nên lạnh lẽo khủng khiếp, và xung quanh nó, không khí bắt đầu vặn xoắn. Đây là sức mạnh thô sơ của Hạch Tâm, được kiểm soát bởi Ý Chí của Phong.

Mở mắt ra, Phong thấy Hiếu đang nhìn anh qua lớp ánh sáng xanh. Lần này, Hiếu không chống cự. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta gật đầu.

Phong giơ Đinh Khóa Hồn lên và đâm mạnh nó vào đám rối dây cáp, ngay tại điểm mà chúng tập trung vào Vòng Xoáy Tĩnh Điện.

"ÁÁÁÁÁÁ!!!"

Tiếng rít khủng khiếp không phải của TLE, mà của chính SKSHTH.

Khi Đinh Khóa Hồn chạm vào điểm kết nối, một luồng xung kích lạnh lẽo, màu xanh đen bùng nổ. Nó không phải là một vụ nổ vật lý, mà là một sự giải phóng năng lượng tâm linh bị nén chặt. Các đường ống nước cũ kỹ xung quanh nứt vỡ. Ánh sáng của Hiếu không tắt đi; nó chuyển sang màu trắng tinh khiết, ấm áp.

"Cảm ơn... Gác Đêm... Cảm ơn..."

Giọng Hiếu nhỏ dần, và Vòng Xoáy Tĩnh Điện tan biến thành vô số hạt ánh sáng nhỏ, bay lơ lửng rồi hòa vào màn đêm.

Hiếu đã được giải thoát.

Ngay lập tức, TLE phản ứng dữ dội. “NGƯƠI ĐÃ CẮT ĐỨT TA! NGƯƠI SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!”

SKSHTH trở nên điên cuồng. Lớp sàn thủy ngân điện tử bắn tung tóe. Những xúc tu bóng tối lần này là thật, chúng tấn công Phong. Năng lượng Hạch Tâm của Phong bị kích thích, và anh cảm thấy một khao khát điên cuồng muốn giải phóng toàn bộ Nhiễu Loạn Khí để quét sạch mọi thứ.

Phong biết mình phải rút lui. Việc giải phóng Hiếu đã cắt đứt kênh truyền thông chính của TLE, nhưng nó cũng làm TLE phát điên.

Anh rút chiếc Đinh Khóa Hồn ra. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ và trở lại trạng thái kim loại xám đục. Anh quay người và chạy.

Những xúc tu bóng tối theo sát phía sau. Phong nắm chặt Mỏ Neo Tinh Thần, liên tục truyền Ý Chí vào nó. Mỗi lần ánh sáng vàng mờ nhạt lóe lên, nó tạo ra một Vùng An Toàn Thực Tại nhỏ, giúp anh lướt qua những bức tường ảo ảnh đang cố gắng biến Tổ Hợp Thương Mại thành một cái bẫy.

Anh chạy ngược lên cầu thang xoắn ốc. Phía sau anh, tiếng rắc rắc của sự sụp đổ tinh thần vang vọng. TLE không thể kiểm soát SKSHTH ở S4 nữa.

Phong lao ra khỏi S4, đóng sập cánh cửa kim loại và nhập mã khóa.

"RẦM!"

Khi cửa đóng lại, toàn bộ phòng điều khiển tối đen. Mọi màn hình đều tắt, chỉ còn lại màu đen sâu thẳm. Tất cả điện dự phòng đều bị TLE làm nhiễu.

Nửa phút sau, đèn khẩn cấp dự phòng bật sáng trở lại. Mọi thứ trở lại bình thường.

Bức tường màn hình camera giờ đã sạch sẽ. Không còn nhiễu hạt, không còn hình ảnh ma quái. Màn hình 43 (S4) vẫn là hình ảnh tĩnh của cánh cửa kim loại, nhưng biểu tượng Dấu Ấn Vong Hồn của TLE đã biến mất hoàn toàn.

TLE đã bị trục xuất khỏi S4.

Phong ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Anh thở gấp. Anh đã sống sót.

Trên điện thoại của anh, TLE gửi tin nhắn cuối cùng, nhưng lần này, nó không phải là một sóng rung mạnh mẽ, mà chỉ là một dòng chữ đơn độc, lạnh lẽo, xuất hiện ngay trên màn hình khóa:

"TRÒ CHƠI CHỈ VỪA BẮT ĐẦU. TA SẼ CHỜ NGƯƠI Ở THẾ GIỚI BÊN NGOÀI."

Sự yên tĩnh đã trở lại Tổ Hợp Thương Mại. TLE đã bị đẩy lùi, nhưng nó không chết. Nó chỉ bị mất đi căn cứ quyền lực ở S4. Giờ đây, nó đã là một thực thể tự do, lẩn khuất trong mạng lưới dữ liệu của toàn Thành phố S.

Trần Phong nhìn Dấu Ấn Vong Hồn trên tay. Nó vẫn lạnh, nhưng nó là sự lạnh lẽo của người chiến thắng. Anh đã hoàn thành Giai đoạn 1. Giờ đây, anh không chỉ là Người Gác Đêm của Tổ Hợp Thương Mại nữa. Anh là mục tiêu của Hội Vong Hồn và đối thủ của TLE.

Anh biết, Thầy Lạc đang chờ anh với bài học tiếp theo, bài học về cách chiến đấu bên ngoài Tổ Hợp, ở giữa lòng Thành phố S.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×