Trần Phong không về Tổ Hợp Thương Mại. Anh biết TLE đã cài đặt Dấu Ấn Vong Hồn theo dõi trên màn hình định vị của xe anh—một tín hiệu ký sinh điện tử mà anh không thể xóa bằng phương tiện vật chất. Chiếc xe của anh, từng là phương tiện bảo vệ, giờ đã trở thành ngọn hải đăng tâm linh.
Anh lái xe đến một gara ô tô cũ kỹ, hẻo lánh ở rìa thành phố, nơi những chiếc taxi cũ nằm phơi nắng. Anh bỏ lại chiếc xe, đi bộ. Trong vòng vài phút, cảm giác bị theo dõi biến mất. TLE cần một thiết bị điện tử để bám dính.
Anh gọi cho Thầy Lạc, sử dụng một chiếc điện thoại bàn công cộng cũ kỹ—một công nghệ đã lỗi thời nhưng lại trở thành lá chắn hữu hiệu nhất.
“Anh đã bị Ghi Dấu,” Thầy Lạc nói qua điện thoại. “Hai Kẻ Săn Đuổi đó sẽ không bao giờ buông tha anh, và TLE sẽ tiếp tục theo dõi mọi thiết bị anh chạm vào. Chúng ta không có thời gian để nghỉ ngơi.”
Phong đứng dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo, nắm chặt Mỏ Neo Tinh Thần. “Tôi cần phải loại bỏ cái Dấu Ấn Vong Hồn này.”
“Không thể. Một khi TLE đã gán Dấu Ấn Ký Sinh vào vật chất, nó sẽ tồn tại như một vết thương trên thực tại cho đến khi vật chất đó bị hủy hoại hoặc được Thanh Lọc Tinh Thần ở cấp độ cao hơn. Nhưng chúng ta có thể làm cho nó mù,” Thầy Lạc nói.
Bài Học Về Che Giấu Nhiễu Loạn
Thầy Lạc và Phong gặp nhau ở một công viên vắng người, giữa những tán cây cổ thụ. Thầy Lạc không mang theo sách hay compa, chỉ có chiếc hộp gỗ nhỏ.
“Sức mạnh của anh là Nhiễu Loạn Khí. Nó tạo ra Sóng Nhiễu mà Vong Hồn và Kẻ Săn Đuổi có thể dễ dàng cảm nhận. Anh là ngọn hải đăng sáng chói trong màn đêm tâm linh. Bây giờ, anh phải học cách tắt nó đi.”
Thầy Lạc chỉ vào Mỏ Neo Tinh Thần của Phong. “Chiếc bật lửa bằng đồng của cha anh. Anh đã sử dụng nó để neo giữ Ý Chí và tạo ra Thực Tại Bền Vững (Reality Anchor). Giờ đây, hãy sử dụng nó để tạo ra Vùng Gián Đoạn Thực Tại (VGMT).”
Ông giải thích: VGMT là một khu vực tâm linh nhỏ bé, nơi Ý Chí của người sử dụng tạo ra một khoảng trống hoàn toàn khỏi Nhiễu Loạn Khí. Nó không xua đuổi ma quỷ, nhưng nó làm cho ma quỷ và Kẻ Săn Đuổi không thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.
“Anh phải dồn nén toàn bộ Nhiễu Loạn Khí của anh vào Hạch Tâm, sau đó sử dụng Ý Chí để bao bọc Hạch Tâm đó bằng lớp Thực Tại Bền Vững của Mỏ Neo Tinh Thần. Như thể anh đang đóng gói một quả bom trong một cái hộp cách âm tuyệt đối.”
Phong làm theo. Anh nhắm mắt lại, truyền Ý Chí vào Mỏ Neo Tinh Thần. Cái lạnh của Dấu Ấn Vong Hồn trên tay anh trở nên dữ dội, như muốn chống cự. Anh phải chiến đấu chống lại chính sức mạnh của mình, cố gắng không để nó bùng nổ mà thay vào đó là co lại.
Sau một phút vật lộn, Dấu Ấn Vong Hồn trở nên ấm áp, và sau đó là hoàn toàn trung tính. Phong cảm thấy mình như một con người bình thường, không có Nhiễu Loạn Khí nào cả.
“Tốt. Anh đã tạo ra Vùng Gián Đoạn Thực Tại quanh bản thân. Trong trạng thái này, anh là một con ma đối với Vong Hồn. Nhưng nó chỉ kéo dài 5 phút. Hãy luyện tập.”
Nhiệm Vụ Đột Kích: Khách Sạn Thiên Niên Kỷ
Sau khi luyện tập, Thầy Lạc đưa ra nhiệm vụ tiếp theo.
“Khách Sạn Thiên Niên Kỷ là căn cứ chính của Hội Vong Hồn ở khu vực này. Đó là một khu đất bị nguyền rủa, được xây dựng trên một nghĩa địa cũ và không bao giờ hoàn thành. Chúng sử dụng nó cho các nghi lễ quan trọng.”
“Sau khi anh phá hoại vụ thu hoạch Quỷ Lạc Lối, một Thầy Tế tên là Long đã được cử đến. Long là một chuyên gia về Kỹ Thuật Ràng Buộc—hắn có khả năng bắt giữ Vong Hồn mạnh mẽ và biến chúng thành Công Cụ Chiến Đấu.”
“Long đang cố gắng tạo ra một Kết Giới Ràng Buộc để thu thập lại Quỷ Lạc Lối và sửa chữa sự kiện bị anh phá hoại. Nếu hắn thành công, Hội Vong Hồn sẽ trở nên mạnh hơn và anh sẽ không bao giờ có thể tạo ra Kết Giới Tinh Thần ở khu vực đó nữa.”
Mục tiêu của Phong: Phá Hủy Lễ Vật Ràng Buộc của Long mà không bị phát hiện.
“Anh phải sử dụng Vùng Gián Đoạn Thực Tại để đột nhập. Nếu Long nhìn thấy anh, hắn sẽ nghiền nát anh bằng Linh Hồn Bị Ràng Buộc của hắn. Anh chỉ có một cơ hội duy nhất,” Thầy Lạc cảnh báo.
Infiltrating The Millennium Hotel
Trần Phong đến Khách Sạn Thiên Niên Kỷ lúc nửa đêm. Tòa nhà chọc trời cũ kỹ, bị bỏ hoang từ thập kỷ trước, đứng sừng sững như một bộ xương khổng lồ. Mọi cửa sổ đều vỡ vụn, và không có ánh sáng nào ngoại trừ ánh trăng.
Anh kích hoạt Vùng Gián Đoạn Thực Tại (VGMT). Nhiễu Loạn Khí của anh bị dồn nén. Anh bước qua cổng rào gỉ sét. Kim La Bàn Vong Hồn hoàn toàn im lặng, không rung chuyển, vì nó không còn cảm nhận được sự hiện diện của Nhiễu Loạn Khí của Phong.
Bên trong sảnh chính, hàng chục Vong Hồn Lang Thang và Linh Hồn Công Nhân (những người đã chết trong quá trình xây dựng) di chuyển vô định. Lần này, chúng hoàn toàn phớt lờ anh, xuyên qua anh như thể anh là không khí. Thậm chí một vài Vong Hồn còn đi xuyên qua cơ thể anh, gây ra một cảm giác lạnh buốt và đau nhói thoáng qua, nhưng chúng không hề biết anh ở đó.
Sử dụng Kim La Bàn Vong Hồn (không cần Nhiễu Loạn Khí, chỉ cần độ nhạy bén vật lý của nó), Phong tìm thấy lối vào cầu thang dịch vụ. Chiếc kim đen chỉ mạnh nhất lên tầng 40.
Tầng 40 là nơi Long đang thực hiện nghi lễ.
Phong bò qua hành lang bẩn thỉu. Hết 5 phút, anh phải dừng lại, hít thở sâu, và tái kích hoạt VGMT bằng Mỏ Neo Tinh Thần.
Anh đến phòng nghi lễ. Đó là một phòng tiệc lớn, bụi bặm, nơi Thầy Tế Long đang đứng giữa.
Long là một người đàn ông mặc áo choàng đen, trên ngực hắn có khắc một biểu tượng giống như Dấu Ấn Vong Hồn, nhưng được bao quanh bởi một vòng tròn bằng xương. Hắn không ngẩng đầu lên, đang lẩm bẩm những câu thần chú cổ xưa.
Trước mặt Long, trên một chiếc bàn bằng đá cẩm thạch bẩn thỉu, là Lễ Vật Ràng Buộc—một hộp sọ người cũ, được bao bọc bởi những sợi dây cáp quang màu đỏ đang phát sáng. Hắn đang sử dụng chiếc hộp sọ này làm Ngôn Ngữ Tâm Linh để gọi Quỷ Lạc Lối trở lại.
Và Long không đơn độc. Hai bên hắn, hai Bóng Ma mới mẻ, đen đặc, to lớn đứng canh gác—chúng là những Linh Hồn Bị Ràng Buộc Cấp Cao mà Long đã thu hoạch và biến thành công cụ.
Phong chỉ còn 2 phút 30 giây trong VGMT. Anh phải hành động.
Anh rút Đinh Khóa Hồn ra.
Phong tắt Vùng Gián Đoạn Thực Tại. Anh không thể sử dụng Nhiễu Loạn Khí để tạo ra xung kích nếu nó bị dồn nén.
Ngay khi Nhiễu Loạn Khí của Phong bùng nổ, Dấu Ấn Vong Hồn trên tay anh sáng lên như một chiếc đèn pha.
Thầy Tế Long ngay lập tức quay lại, đôi mắt hắn không phải màu xanh lá cây lập lòe như Kẻ Săn Đuổi, mà là màu hổ phách rực lửa.
"Ngọn Hải Đăng! Ngươi đến rồi!" Long gầm lên, giọng hắn vang vọng như tiếng chuông đồng.
Hai Linh Hồn Bị Ràng Buộc ngay lập tức lao về phía Phong. Chúng không có khuôn mặt, chỉ là những hình bóng đen đặc đang lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Phong biết mình không thể chiến đấu. Anh dồn toàn bộ Ý Chí và Nhiễu Loạn Khí vào Đinh Khóa Hồn, không nhằm vào Long, mà nhằm vào Lễ Vật Ràng Buộc—chiếc hộp sọ trên bàn đá cẩm thạch.
Anh phóng Đinh Khóa Hồn như một mũi tên.
"RÚT! RÚT! RÚT!" Long gào lên, cố gắng điều khiển Linh Hồn Bị Ràng Buộc của mình chặn mũi đinh, nhưng chúng đã quá chậm.
Xoẹt!
Đinh Khóa Hồn xuyên qua những sợi cáp quang đỏ và đâm mạnh vào hộp sọ.
"AÁÁÁÁÁ!!!"
Không phải Long, mà là chính Lễ Vật Ràng Buộc phát ra một tiếng gào thét tinh thần. Hộp sọ nứt vỡ, và các sợi cáp quang tan chảy thành một lớp chất nhờn đen. Kết Giới Ràng Buộc đã bị phá hủy.
Thầy Tế Long phẫn nộ. Hắn giơ tay, và một Ngọn Lửa Tinh Thần màu xanh đậm bùng lên trong lòng bàn tay.
“NGƯƠI SẼ CHẾT, NGƯỜI GÁC ĐÊM PHÁ HOẠI! HẠCH TÂM CỦA NGƯƠI LÀ CỦA TA!”
Ngọn lửa xanh đậm bắn ra.
Phong không còn thời gian để kích hoạt lại VGMT hay đốt Phù Lược Vô Danh. Anh chỉ có thể dựa vào bản năng. Anh né sang bên, ngọn lửa xanh đậm sượt qua vai anh, làm bỏng da và để lại một vết thương vật lý sâu sắc.
Anh chạy.
Long điều khiển hai Linh Hồn Bị Ràng Buộc đuổi theo. Chúng nhanh hơn anh.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, Phong rút Mỏ Neo Tinh Thần ra, không phải để tạo VGMT, mà để phóng toàn bộ Thực Tại Bền Vững mà anh đã học được thành một Xung Kích Đơn Lẻ.
Anh quăng chiếc bật lửa vào giữa hai Linh Hồn Bị Ràng Buộc.
Mỏ Neo Tinh Thần phát ra một luồng ánh sáng vàng chói lọi, không phải ánh sáng của Ý Chí, mà là ánh sáng của Thực Tại Khó Chịu.
Hai Linh Hồn Bị Ràng Buộc gầm lên trong đau đớn, chúng bị buộc phải đối diện với thực tại, và chúng tan rã thành tro bụi đen. Long mất đi hai công cụ quý giá.
"KHÔNG! Đồ Khốn!" Long hét lên.
Phong không dừng lại. Anh nhảy qua lan can vỡ vụn của tầng 40, và sử dụng dây leo của giàn giáo cũ kỹ bị bỏ quên để trượt xuống tầng 30.
Anh thoát ra khỏi Khách Sạn Thiên Niên Kỷ, bị thương, kiệt sức, nhưng anh đã thành công.
Long đứng trên tầng 40, nhìn Phong chạy trốn. Hắn lấy điện thoại ra, khuôn mặt lạnh lùng.
“Trụ Cột... Nhiệm vụ thất bại. Lễ vật bị phá hủy. Kẻ mang Hạch Tâm Biến Dạng đã được kích hoạt, có khả năng Hóa Giải Ràng Buộc và Che Giấu Tín Hiệu. Tôi cần sự hỗ trợ của Kẻ Xuyên Không.”
Trần Phong, nằm kiệt sức trong một con hẻm, nhìn vào vết bỏng trên vai. Anh biết anh đã thắng một trận chiến nhỏ, nhưng anh đã làm Hội Vong Hồn phẫn nộ. Giờ đây, chúng không chỉ cử Kẻ Săn Đuổi. Chúng đã gọi cấp bậc cao hơn: Kẻ Xuyên Không. Anh đã bước vào một cuộc chiến sinh tử ở giữa lòng Thành phố S.