Ánh nến lung linh trên bàn ăn nhỏ được trang hoàng cẩn thận. Hoàng Anh đã chuẩn bị một bữa tối hoàn hảo, đúng như những gì anh đã lên kế hoạch trong "Mục tiêu Lãng mạn Quý 4". Anh không giỏi nấu ăn, nhưng anh đã làm đúng theo công thức của một đầu bếp nổi tiếng, và món bít tết trông tuyệt đẹp.
Mọi thứ đều hoàn hảo, từ hoa hồng, rượu vang, đến bản nhạc cổ điển phát khe khẽ. Hoàng Anh mặc chiếc áo sơ mi mới, tóc chải gọn gàng.
Thảo Chi cũng cố gắng hết sức để hòa hợp. Cô mặc chiếc váy anh thích, trang điểm nhẹ nhàng. Cô yêu Hoàng Anh, và cô trân trọng sự chu đáo này. Nhưng sâu thẳm, cô cảm thấy một áp lực vô hình. Sự hoàn hảo này như một lời nhắc nhở: Đây là tiêu chuẩn của anh, và em phải duy trì nó.
Họ cụng ly. "Chúc mừng 1 năm bên nhau," Hoàng Anh nói, ánh mắt anh đầy sự tự hào và niềm tin. "Mọi thứ đều diễn ra theo hướng tích cực."
Thảo Chi uống một ngụm rượu. Cô cố gắng quên đi sự hỗn loạn trong góc phòng làm việc, quên đi cảm giác ngột ngạt khi chiếc áo len của cô bị anh gấp lại theo tiêu chuẩn của tiệm giặt ủi.
Trong bữa ăn, Hoàng Anh bắt đầu nói về tương lai, nhưng không phải bằng những lời hứa hẹn mông lung, mà bằng những con số và dữ liệu.
"Anh đã tính toán kỹ lưỡng," Hoàng Anh bắt đầu. "Mức tiết kiệm hiện tại của chúng ta, cộng với thưởng cuối năm của anh, hoàn toàn đủ để đặt cọc cho căn hộ mà chúng ta đã xem ở Quận 2. Nếu chúng ta bắt đầu tích lũy thêm từ bây giờ, chúng ta có thể kết hôn sau sáu tháng nữa, đúng vào cột mốc 18 tháng như kế hoạch ban đầu."
Thảo Chi sững lại, miếng bít tết như nghẹn lại ở cổ họng. Cô biết ngày này sẽ đến, nhưng nghe nó được nói ra một cách lạnh lùng, logic như một báo cáo tài chính, khiến cô cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt.
Hoàng Anh nhận thấy sự im lặng của cô. Anh nghĩ cô đang ngạc nhiên vì sự chu đáo của anh. Anh mỉm cười, lấy ra từ chiếc túi áo vest một cuộn giấy nhỏ được buộc bằng ruy băng.
"Và đây," Hoàng Anh nói, giọng anh dịu dàng hơn, "là một bản vẽ phác thảo nhỏ. Căn nhà tương lai của chúng ta."
Thảo Chi run rẩy mở cuộn giấy. Đó là một bản vẽ kiến trúc chi tiết, với các đường nét sắc sảo, tối giản. Mọi góc đều được tối ưu hóa: phòng khách, phòng bếp, phòng làm việc... Mọi thứ đều có vị trí cố định, không có chỗ cho sự ngẫu hứng hay dư thừa.
Đó là căn nhà hoàn hảo của Hoàng Anh.
"Anh đã thiết kế riêng một phòng studio cho em, Băng," Hoàng Anh giải thích, chỉ vào một góc. "Nhưng nó sẽ phải ngăn nắp, để không ảnh hưởng đến tổng thể của căn nhà. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một tổ ấm hoàn hảo."
Hoàng Anh nhìn cô, ánh mắt anh rực sáng niềm hạnh phúc và tự hào. Anh đã dâng hiến tất cả những gì anh tin là tốt nhất cho cô: một tương lai được đảm bảo tuyệt đối.
Nhưng đối với Thảo Chi, bản thiết kế này không phải là lời cầu hôn, mà là một bản án. Nó là một lời nhắc nhở rằng, nếu cô bước vào cuộc hôn nhân này, cô sẽ phải sống trong một bản vẽ—một không gian đã được định hình trước, không còn chỗ cho cô tự sáng tạo hay thay đổi.
Ý tưởng về "mãi mãi" với sự hoàn hảo và logic này đột ngột trở nên đáng sợ hơn cái chết.
Thảo Chi cố gắng kiểm soát hơi thở. Cô nhìn anh, người đàn ông đang chờ đợi một nụ cười, một cái ôm, một lời đồng ý. Cô biết, anh đã dốc hết tâm huyết vào kế hoạch này. Nếu cô từ chối, cô sẽ hủy hoại niềm tin và sự tự hào của anh.
"Nó... nó thật tuyệt vời, Hoàng Anh," Thảo Chi thì thầm, nụ cười của cô cứng nhắc. "Thật chu đáo."
Hoàng Anh hài lòng. "Anh biết em sẽ thích mà. Vậy thì..." Anh nắm lấy tay cô, "chúng ta sẽ bắt đầu tiết kiệm từ tháng này nhé? Em có thể lập một tài khoản chung với anh để quản lý chi tiêu cho căn nhà. Anh đã tính..."
"Khoan đã, Hoàng Anh," Thảo Chi cắt lời anh, giọng cô run nhẹ. "Em... em cần thêm thời gian."
Hoàng Anh ngạc nhiên. Đây là điều không nằm trong bất kỳ kế hoạch nào của anh.
"Thời gian để làm gì, Chi?" Hoàng Anh hỏi, anh cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. "Anh đã lên kế hoạch chi tiết, mọi thứ đều rõ ràng. Em lo lắng về tài chính ư? Anh đã tính toán dự phòng 20% lạm phát."
Thảo Chi lắc đầu. "Không phải tài chính, Hoàng Anh. Em... em lo lắng về việc quá nhanh."
"Quá nhanh?" Hoàng Anh cau mày. "Chúng ta đã ở bên nhau một năm, chúng ta sống chung, mọi chỉ số đều cho thấy sự hòa hợp. Anh không hiểu em lo lắng điều gì."
Thảo Chi buông tay anh ra. "Anh không hiểu đâu, Hoàng Anh. Anh luôn nhìn mọi thứ qua dữ liệu và kế hoạch. Nhưng tình yêu và cuộc sống không phải là một thuật toán. Em... em cảm thấy áp lực."
"Áp lực?" Hoàng Anh đứng dậy, sự khó chịu hiện rõ trên mặt. "Anh đang cho em sự đảm bảo, sự ổn định mà mọi phụ nữ đều mơ ước. Áp lực của em là gì? Là phải chọn màu rèm cửa?"
Thảo Chi cũng đứng dậy, cô cảm thấy sự bất lực dâng trào. "Áp lực của em là sống trong kế hoạch của anh! Anh muốn một người vợ, một căn nhà hoàn hảo, nhưng anh không nhìn thấy em, con người thật của em! Anh đang cố gắng định hình em thành một phiên bản phù hợp với bản vẽ này!"
Vết rạn đầu tiên đã xuất hiện. Nó không đến từ sự ngoại tình hay cãi vã lớn, mà đến từ sự khác biệt không thể dung hòa về triết lý sống.
Thảo Chi quay lưng, chạy vào phòng ngủ, để lại Hoàng Anh đứng một mình giữa bàn ăn hoàn hảo và bản thiết kế nhà tương lai. Hoàng Anh nhìn chiếc bản vẽ, rồi nhìn chiếc ghế trống. Anh cảm thấy bối rối. Trong đầu anh, anh lẩm bẩm: Anh phải làm gì? Lỗi ở đâu trong Kế hoạch 18 tháng này? Anh quyết định, việc đầu tiên là cập nhật lại bảng tính. Anh tin rằng, mọi chuyện đều có thể giải quyết được bằng logic.