người giữ lửa và kẻ cố chạy trốn

Chương 4: Nỗi Sợ Dưới Lớp Mật Ngọt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thảo Chi ngồi một mình trong một quán cà phê quen thuộc, nơi không gian lộn xộn, đầy màu sắc, trái ngược hoàn toàn với căn hộ hoàn hảo của Hoàng Anh. Cô khuấy ly cà phê, nhìn chằm chằm vào những hình vẽ nguệch ngoạc trên chiếc cốc. Đã ba ngày trôi qua kể từ đêm kỷ niệm một năm, và không khí trong căn hộ của họ trở nên ngột ngạt. Hoàng Anh đã cố gắng giữ mọi thứ bình thường, nhưng Thảo Chi có thể cảm nhận được sự thất vọng và bối rối của anh. Anh vẫn làm việc, vẫn nấu ăn, vẫn dọn dẹp, nhưng anh không nói một lời nào về cuộc nói chuyện đêm đó, như thể anh đang chờ đợi một đoạn mã lỗi được sửa chữa tự động.

Thảo Chi cảm thấy tội lỗi. Cô đã làm tổn thương anh. Anh không sai. Anh chỉ yêu cô theo cách anh biết, theo cách mà anh tin là tốt nhất. Nhưng cô lại không thể chấp nhận sự "tốt nhất" đó. Cô đã cố gắng sống trong "kế hoạch" của anh, nhưng cô nhận ra, cô yêu con người anh, chứ không phải cuộc sống anh muốn xây dựng.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Mai, bạn thân nhất của cô, một nhiếp ảnh gia tự do có phong cách sống lãng tử. Mai luôn là người mà cô có thể nói ra mọi điều, kể cả những điều điên rồ nhất.

“Tớ đang ở tiệm cà phê, cậu qua được không? Tớ có chuyện muốn nói.”

Khi Mai đến, cô không nói gì, chỉ nhìn vào đôi mắt trũng sâu của Thảo Chi và gọi thêm một ly cà phê.

“Cậu làm sao vậy? Cãi nhau với Hoàng Anh à?” Mai hỏi, giọng cô điềm tĩnh.

Thảo Chi gật đầu. “Anh ấy muốn kết hôn. Và tặng tớ bản thiết kế căn nhà tương lai của bọn tớ.”

Mai nhướng mày. “Nghe có vẻ lãng mạn mà.”

“Không,” Thảo Chi lắc đầu mạnh. “Không phải là lãng mạn. Nó là một bản vẽ. Mọi thứ đều được sắp đặt, đều có vị trí. Anh ấy không để lại một chút chỗ trống nào cho sự ngẫu hứng hay thay đổi. Tớ nhìn vào đó, và tớ thấy cuộc đời mình sẽ bị nhốt trong một bản thiết kế hoàn hảo. Tớ sợ hãi, Mai ạ.”

Thảo Chi bắt đầu kể về những “quy tắc” nhỏ nhặt của Hoàng Anh: cách anh gấp quần áo, cách anh dọn dẹp, cách anh lên kế hoạch cho mọi việc.

Mai im lặng lắng nghe, rồi cô nhìn Thảo Chi, ánh mắt thẳng thắn. “Thảo Chi này, tớ sẽ nói thẳng. Cậu và Hoàng Anh giống như hai đường thẳng không thể giao nhau. Anh ấy là một kiến trúc sư, anh ấy tin rằng cuộc sống cần được xây dựng trên một bản vẽ. Cậu là một nghệ sĩ, cậu tin rằng cuộc sống là một bức tranh ngẫu hứng, đầy màu sắc. Anh ấy muốn một gia đình, một tổ ấm hoàn hảo, còn cậu... cậu có vẻ đang sợ hãi ý tưởng phải ‘an phận’.”

Những lời nói của Mai như một đòn giáng mạnh vào Thảo Chi. Nó không phải là một lời trách móc, mà là một sự thật đau lòng mà cô đã cố gắng chối bỏ. Cô đã quá say mê sự an toàn và ổn định mà Hoàng Anh mang lại, đến mức quên mất rằng cô cũng là một con người của sự thay đổi và ngẫu hứng.

“Tớ không biết phải làm gì, Mai,” Thảo Chi thì thào, “Tớ yêu anh ấy. Nhưng tớ không chắc tớ có thể sống như vậy được. Tớ sợ mình sẽ chết mòn.”

Mai nắm lấy tay cô. “Cậu không phải là người xấu, Thảo Chi. Tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để xóa nhòa sự khác biệt về triết lý sống. Cậu đã cố gắng, và cậu đã nhận ra mình không thuộc về thế giới đó. Nỗi sợ hãi của cậu là có thật. Và cậu cần phải đối diện với nó.”

Những lời của Mai khiến Thảo Chi nhận ra nỗi sợ hãi ràng buộc của mình lớn hơn tình yêu. Nó không chỉ là nỗi sợ về một căn nhà hoàn hảo, mà là nỗi sợ mất đi bản ngã, mất đi sự tự do để được là chính mình, để được sống một cuộc đời không có kế hoạch.

Thảo Chi về nhà, trong lòng nặng trĩu. Cô nhìn Hoàng Anh đang ngồi trước máy tính, tập trung vào công việc. Anh không hề biết rằng, chỉ vài giờ trước, cô đã thảo luận về việc rời xa anh, với người bạn thân nhất của mình.

Cô đi vào phòng làm việc của mình. Nơi đó vẫn còn chiếc máy tính của Hoàng Anh, với một tệp tin đang mở: "Ghi chú Cuộc nói chuyện Quan trọng – V1.0.docx." Cô nhấp chuột mở ra, và thấy những dòng chữ được gõ cẩn thận:

“Vấn đề: Thảo Chi cảm thấy áp lực.

Phân tích: Áp lực từ đâu?

Giả thuyết 1: Tài chính.

Giải pháp: Cân đối lại chi tiêu. Mở tài khoản tiết kiệm chung.

Giả thuyết 2: Áp lực về trách nhiệm hôn nhân.

Giải pháp: Tạo ra các hoạt động thư giãn, tạo thêm không gian riêng.

Giả thuyết 3: Bất hòa về phong cách sống.

Giải pháp: Thuyết phục Thảo Chi về lợi ích của sự ngăn nắp. Bắt đầu từ những mục tiêu nhỏ, ví dụ, cùng nhau dọn dẹp mỗi cuối tuần.”

Thảo Chi đọc từng dòng, nước mắt cô bắt đầu rơi. Cô không giận, mà chỉ cảm thấy một sự bất lực sâu sắc. Anh không hề hiểu. Anh vẫn đang cố gắng phân tích, lý giải nỗi sợ hãi của cô bằng những con số và lý thuyết. Anh không nghe cô nói, mà chỉ cố gắng tìm ra một công thức để sửa chữa.

Cô nhận ra một điều đau lòng: Anh đang yêu một phiên bản của cô trong tưởng tượng của anh. Một phiên bản dễ thương, bốc đồng, nhưng vẫn có thể được “huấn luyện” để trở nên hoàn hảo. Anh đang yêu một dự án, không phải một con người.

Thảo Chi đóng máy tính. Cô biết, cô không thể nói ra tất cả những điều này. Anh sẽ không hiểu, và anh sẽ chỉ cố gắng tìm ra một giải pháp khác. Cô không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Cô cần một lối thoát. Một lối thoát mà Hoàng Anh sẽ tự tìm thấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×