người giữ lửa và kẻ cố chạy trốn

Chương 5: Cuộc Hội Thoại Bất Lực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hoàng Anh ngồi đối diện Thảo Chi trên chiếc bàn ăn gọn gàng. Anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc nói chuyện này. Chiếc laptop của anh nằm im lìm bên cạnh, chứa đựng mọi dữ liệu và giải pháp anh đã nghĩ ra.

“Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện một cách thẳng thắn và có cấu trúc,” Hoàng Anh mở lời, giọng anh điềm tĩnh, như đang chủ trì một cuộc họp. “Anh đã phân tích những gì em nói đêm kỷ niệm. Vấn đề chính là ‘áp lực’ và ‘sống trong kế hoạch’. Chúng ta cần định nghĩa rõ ràng những vấn đề này.”

Thảo Chi nhìn anh. Cô muốn nói: Anh ơi, em chỉ cần một cái ôm, hoặc anh nói rằng anh sẽ đốt bản kế hoạch đó đi. Nhưng những lời đó không thoát ra khỏi cổ họng cô.

“Hoàng Anh, anh không cần phải phân tích đâu,” Thảo Chi nói, cô cố gắng truyền tải cảm xúc. “Vấn đề là cảm giác. Em cảm thấy ngột ngạt. Em cảm thấy mình không có không gian để được bừa bộn, để được ngẫu hứng. Em cảm thấy anh đang cố gắng sửa chữa em.”

Hoàng Anh cau mày. Anh không hiểu từ “cảm giác” này. Anh tin rằng mọi cảm giác đều có nguyên nhân và có thể giải quyết được bằng hành động cụ thể.

“Anh hiểu cảm giác của em. Và anh có giải pháp,” Hoàng Anh nói. Anh mở laptop, chiếu lên màn hình một biểu đồ đơn giản. “Anh đã tạo ra 'Vùng Không Gian Linh Hoạt - V1.0' cho em. Đây là sơ đồ căn hộ. Khu vực màu đỏ là khu vực tuyệt đối phải ngăn nắp. Khu vực màu xanh lá (góc làm việc của em) là khu vực em được phép ‘hỗn loạn’ trong giới hạn. Giới hạn đó là gì? Em có thể để đồ lộn xộn, nhưng không được để đồ ăn thừa và phải dọn dẹp tổng thể một lần mỗi tuần.”

Thảo Chi cảm thấy tuyệt vọng. Anh đã nghe, nhưng anh không thấu hiểu. Anh đã biến nỗi sợ hãi về việc mất đi bản thân cô thành một sơ đồ phân vùng không gian.

“Anh ơi, em không cần một bản đồ để cho phép em lộn xộn,” Thảo Chi nói, giọng cô bắt đầu run lên. “Em cần một người chấp nhận con người em. Chấp nhận sự bấp bênh trong suy nghĩ của em, sự thay đổi trong công việc của em. Anh đang cố gắng nhốt em trong căn hộ này và biến em thành một nhân vật phụ trong kế hoạch của anh.”

Hoàng Anh cảm thấy bị xúc phạm. “Anh đang làm mọi thứ vì em! Anh muốn một tương lai an toàn cho cả hai! Anh đang đưa ra những giải pháp cụ thể, có thể thực hiện được. Tại sao em lại cứ nói những điều mơ hồ? Anh đâu có cấm em làm việc hay sáng tạo?”

“Anh không cấm, nhưng anh định hướng,” Thảo Chi đáp lại, nước mắt bắt đầu chực trào. “Anh muốn em sáng tạo, nhưng phải trong một không gian ngăn nắp. Anh muốn em yêu anh, nhưng phải theo một tiến độ ổn định. Anh đang cố gắng tối ưu hóa mối quan hệ của chúng ta, nhưng anh đã quên mất rằng tình yêu không phải là một thuật toán.”

Hoàng Anh lắc đầu. Anh cảm thấy bất lực, nhưng anh không thể chấp nhận rằng logic của mình lại sai.

“Anh sẽ điều chỉnh kế hoạch,” Hoàng Anh nói, giọng anh có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn quyết đoán. “Chúng ta sẽ lùi mục tiêu kết hôn từ 6 tháng lên 12 tháng. Anh sẽ tăng ngân sách du lịch cho em để em có thể đi chơi nhiều hơn. Anh tin rằng, nếu anh cho em thêm sự linh hoạt có kiểm soát, em sẽ thấy thoải mái hơn. Đây là 'Giải pháp Dung hòa Mối quan hệ - V2.0'.”

Thảo Chi nhìn anh, và cô hiểu: Anh sẽ không bao giờ hiểu. Đối với anh, mọi vấn đề đều có thể được giải quyết bằng cách cập nhật phiên bản kế hoạch. Anh không nhìn thấy sự khác biệt về triết lý sống, mà chỉ thấy một lỗi hệ thống cần được vá.

Cô nhận ra rằng, cô không thể tiếp tục cuộc đối thoại bất lực này. Nếu cô nói chia tay, anh sẽ đau khổ và tìm mọi cách phân tích, thuyết phục cô bằng logic. Cô biết, cô cần một lối thoát dứt khoát hơn.

Trong khoảnh khắc đó, một ý tưởng lạnh lùng, tàn nhẫn chợt lóe lên trong đầu cô: Cô phải làm điều gì đó không thể tha thứ được. Cô phải làm điều gì đó nằm ngoài phạm vi phân tích và sửa chữa của anh. Cô phải buộc anh phải buông tay.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×