người giữ lửa và kẻ cố chạy trốn

Chương 7: Lần Đầu Vi Phạm Quy Tắc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện kỷ niệm 1 năm rưỡi yêu nhau đã được Hoàng Anh lên lịch từ hai tháng trước: một chuyến đi cuối tuần đến Đà Lạt, nơi anh đã đặt phòng tại một khu nghỉ dưỡng đắt tiền, yên tĩnh, đúng như tiêu chuẩn nghỉ dưỡng cao cấp mà anh đã nghiên cứu. Anh đã dành thời gian sắp xếp lịch trình, từ giờ khởi hành, các địa điểm tham quan, đến cả thực đơn nhà hàng. Mọi thứ đã được ghi chi tiết trong tập tin "Chuyến đi Lãng Mạn 1.5 Năm - V1.0.pdf".

Với Thảo Chi, chuyến đi này là một chiếc lồng vàng khác. Cô sợ hãi sự hoàn hảo và lịch trình chi li của nó. Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng để cô thực hiện chiến lược đẩy ra của mình, trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.

Hai ngày trước chuyến đi, Thảo Chi nhận được một cuộc gọi từ studio cũ, đề nghị cô tham gia một dự án thiết kế cửa sổ trưng bày gấp. Đó là một dự án nhỏ, không trả lương cao, nhưng nó là một lối thoát hoàn hảo.

Tối hôm đó, Hoàng Anh đang kiểm tra lại vali hành lý của anh (đã được sắp xếp gọn gàng theo danh sách đóng gói), Thảo Chi bước vào, vẻ mặt đầy sự đấu tranh.

“Hoàng Anh, em... em xin lỗi,” cô nói, giọng cô run lên vì sự dối trá và nỗi sợ hãi. “Em không thể đi Đà Lạt cuối tuần này được.”

Hoàng Anh đứng thẳng dậy, sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt anh. Anh nhìn cô như thể cô vừa nói một ngôn ngữ ngoài hành tinh.

“Không thể đi? Tại sao?” Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Thảo Chi thấy một nếp nhăn sâu xuất hiện giữa trán anh.

“Em vừa nhận được một dự án gấp. Studio cũ cần em thiết kế gấp một bộ cửa sổ trưng bày cho sự kiện tuần sau. Nó rất quan trọng với em, vì nó liên quan đến danh tiếng. Họ cần em làm việc xuyên đêm thứ Sáu và cả ngày thứ Bảy.”

Hoàng Anh bước đến bàn làm việc, mở chiếc laptop. Anh tìm tập tin lịch trình chung của họ. “Chi, em biết chuyến đi này đã được lên lịch từ tám tuần trước. Đây là cột mốc quan trọng trong Kế hoạch của chúng ta. Em không thể dời lại dự án đó sao?”

“Họ không dời được, Hoàng Anh. Em đã cố gắng rồi,” Thảo Chi nói dối. Cô có thể dời, nhưng cô không muốn. “Đây là cơ hội. Em cần phải chứng minh mình có thể tự lập và có trách nhiệm với công việc.”

Hoàng Anh thở dài. Anh không tức giận. Anh thất vọng. Anh nhìn cô, và sự thất vọng đó còn đau hơn cả cơn giận.

“Anh tôn trọng sự nghiệp của em,” Hoàng Anh nói, giọng anh lạnh lùng và logic. “Nhưng chúng ta đã thảo luận về việc ưu tiên mối quan hệ. Nếu em đã chấp nhận sống chung và tiến tới các mục tiêu lớn hơn, em cần phải quản lý thời gian hiệu quả hơn. Anh đã dành thời gian đặt vé, đặt phòng, chuẩn bị mọi thứ theo đúng kế hoạch.”

Thảo Chi cảm thấy có một cái gì đó nghẹn lại. Đây chính là điều cô muốn: một sự rạn nứt không thể hàn gắn.

“Em xin lỗi vì đã làm hỏng kế hoạch của anh,” cô nói, cố tình nhấn mạnh từ “kế hoạch”. “Nhưng em không phải là một mục tiêu trong bảng tính của anh. Công việc này là một phần của con người em. Anh phải chấp nhận rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý muốn.”

Hoàng Anh im lặng một lúc lâu. Anh nhìn chiếc vali được sắp xếp hoàn hảo của mình, rồi nhìn Thảo Chi, người đang cố ý tạo ra sự hỗn loạn. Anh biết, đây là một phép thử.

Cuối cùng, anh đóng vali lại, đặt nó vào góc phòng. Anh quyết định.

“Được rồi, Chi. Anh sẽ hủy chuyến đi. Anh sẽ chịu phạt hủy phòng và vé máy bay. Anh sẽ tôn trọng quyết định về sự nghiệp của em.”

Thảo Chi ngạc nhiên. Cô đã chuẩn bị cho một cuộc cãi vã lớn, cho sự giận dữ của anh, nhưng anh lại chọn cách thỏa hiệp và hy sinh.

“Nhưng đổi lại,” Hoàng Anh tiếp tục, giọng anh mang một chút kiểm soát tinh vi. “Em phải đảm bảo dự án này sẽ kết thúc vào Chủ nhật. Và anh sẽ đến studio thăm em vào chiều thứ Bảy, để anh thấy em đang làm việc chăm chỉ. Anh cần thấy sự đầu tư nghiêm túc của em vào công việc này.”

Thảo Chi cảm thấy một sự thất vọng sâu sắc. Ngay cả khi cô phá vỡ kế hoạch của anh, anh vẫn tìm ra cách để kiểm soát và xác nhận hành động của cô. Anh đã biến sự thất vọng của mình thành một yêu cầu logic và hợp lý.

“Vâng, em hứa,” Thảo Chi thì thầm. Cô biết, cô đã thành công trong việc tạo ra một lỗ hổng trong niềm tin của anh, nhưng cô đã thất bại trong việc khiến anh nói lời chia tay. Anh đã chọn tha thứ và kiểm soát nhẹ nhàng thay vì buông bỏ.

Thảo Chi bước ra khỏi phòng, để lại Hoàng Anh một mình. Cô cảm thấy chiến thắng cay đắng, bởi vì cô biết, cô sẽ phải tạo ra một hành động phá hoại lớn hơn nữa. Lần vi phạm đầu tiên này không đủ để phá hủy mối quan hệ. Nó chỉ tạo tiền đề cho sự nghi ngờ của Hoàng Anh, và mở đường cho những hành động phá hoại tiếp theo của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×