Kể từ sau khi chuyến đi Đà Lạt bị hủy bỏ, không khí trong căn hộ của Hoàng Anh và Thảo Chi trở nên căng như dây đàn. Hoàng Anh đã cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng Thảo Chi có thể đọc được sự căng thẳng tột độ của anh qua từng cử chỉ. Anh vẫn hôn cô mỗi sáng, nhưng cái chạm của anh hơi cứng nhắc, như thể đang kiểm tra xem cô có còn "bình thường" không.
Thảo Chi biết cô phải tiếp tục. Lần vi phạm quy tắc đầu tiên chỉ khiến Hoàng Anh lùi bước và tìm cách kiểm soát tinh vi hơn, chứ không khiến anh buông tay. Cô cần tạo ra một ngôn ngữ hỗn loạn mà Hoàng Anh không thể phân tích hay tối ưu hóa.
Nạn nhân đầu tiên là phòng tắm. Hoàng Anh tin rằng phòng tắm phải là nơi sạch sẽ tuyệt đối, nơi mọi thứ được xếp gọn gàng trên kệ.
Thảo Chi bắt đầu bằng việc không lau sạch sàn sau khi tắm, để lại những vết nước và tóc. Cô để bàn chải đánh răng của mình nằm ngang trên kệ, thay vì dựng đứng trong cốc. Cô cố tình để lại vết kem đánh răng dính trên gương, một dấu vết nhỏ, nhưng với Hoàng Anh, nó là sự bất kính với trật tự.
Hoàng Anh nhìn thấy. Anh không nói gì trong ngày đầu tiên. Anh chỉ nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch vết kem đánh răng và dọn dẹp tóc. Ngày thứ hai, anh mua một dụng cụ hút nước sàn mới, đặt ở góc phòng tắm và gửi Thảo Chi một tin nhắn hướng dẫn sử dụng.
Thảo Chi cảm thấy thất vọng. Sự phản ứng của anh không phải là sự giận dữ cô mong muốn, mà là một sự điều chỉnh logic cho lỗi của cô.
Cô phải nâng cấp độ phá hoại.
Cô bắt đầu để ly cà phê dính bẩn trên bàn làm việc của Hoàng Anh. Đó là chiếc bàn thiêng liêng, nơi chỉ được phép đặt laptop, sổ tay và một chiếc cốc nước sạch. Lần đầu tiên, Hoàng Anh nhíu mày, nhưng anh vẫn tự tay mang cốc đi rửa, sau đó gửi một tin nhắn lịch sự: “Em có thể dùng chuông báo nhắc nhở rửa cốc sau khi dùng, như vậy sẽ không bị ố.”
Thảo Chi gần như bật khóc vì bất lực. Cô muốn anh quát mắng, muốn anh đặt giới hạn, nhưng anh lại chọn cách giải quyết vấn đề một cách logic.
Sự bừa bộn của Thảo Chi không chỉ là vấn đề vật chất, mà là ngôn ngữ tâm lý của cô. Cô đang nói: Em là người không hoàn hảo, em sẽ làm hỏng cuộc đời hoàn hảo của anh.
Ánh mắt Hoàng Anh bắt đầu thay đổi. Ban ngày, anh vẫn là kỹ sư phần mềm chuyên nghiệp, nhưng khi về đến căn hộ, anh luôn đi một vòng kiểm tra. Ánh mắt anh dừng lại lâu hơn ở những chỗ lộn xộn, như đang ghi chép lại một lỗi phần mềm nghiêm trọng. Sự kiềm chế của anh tạo ra một áp lực ngột ngạt hơn bất kỳ cuộc cãi vã nào.
Một đêm, Thảo Chi tỉnh dậy và thấy Hoàng Anh đang ngồi trong phòng khách. Anh không bật đèn, chỉ ngồi trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào bức tường. Cô biết, anh đang phân tích sự hỗn loạn mà cô đã tạo ra.
"Anh không ngủ à?" Thảo Chi hỏi, giọng cô lo lắng.
Hoàng Anh giật mình. "À, anh đang suy nghĩ về một thuật toán mới." Anh nói dối. Anh thực ra đang cố gắng tìm ra công thức tâm lý để giải quyết sự bừa bộn của cô.
Anh không muốn thừa nhận, nhưng những hành động của Thảo Chi đã bắt đầu ảnh hưởng sâu sắc đến sự ổn định của anh. Anh bắt đầu mất ngủ. Mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát, và bộ não anh không thể nghỉ ngơi. Anh liên tục nghĩ về những chiếc tất sai màu, những vết bẩn không được lau dọn. Sự ngăn nắp là nguồn năng lượng của anh, và sự hỗn loạn của cô đang rút cạn nó.
Anh bắt đầu lập một Nhật ký Sự cố trong điện thoại, ghi lại chi tiết các hành vi của Thảo Chi, cố gắng tìm ra quy luật hoặc nguyên nhân gốc rễ.
20/10: Cốc cà phê trên bàn. Phân tích: Có thể là do áp lực công việc? Giải pháp: Đề nghị mua thêm một chiếc chuông báo hẹn giờ rửa cốc.
22/10: Không xếp khăn tắm gọn gàng. Phân tích: Thiếu động lực. Giải pháp: Thử tặng khăn tắm mới có móc treo được gắn cố định.
Hoàng Anh tin rằng, bằng cách tối ưu hóa giải pháp, anh có thể đưa mối quan hệ trở lại quỹ đạo. Nhưng Thảo Chi nhìn thấy Nhật ký Sự cố của anh một cách tình cờ, và cô cảm thấy ghê sợ. Anh không xem cô là người yêu, mà là một dự án cần được sửa chữa.
Cô nhận ra, cô phải làm điều gì đó không thể tối ưu hóa được. Cô phải chuyển từ việc làm hỏng không gian sang việc làm hỏng thời gian và niềm tin của anh. Cô phải tấn công vào sự nguyên tắc của anh.