Tôi ngồi thừ bên bàn ăn, mắt dán vào phong bì mới. Những con chữ đen kịt nhòe đi trong cơn run rẩy. Cứ mỗi lần vượt qua một thử thách, thay vì nhẹ nhõm, tôi lại thấy bản thân bị kéo sâu hơn vào cái hố không đáy này.
Tôi mở phong bì bằng bàn tay ướt mồ hôi.
“Bài kiểm tra thứ ba: Lần này, không phải người xa lạ. Lần này, máu trong vòng tay mày. Lựa chọn thuộc về mày: để nó sống, hay để nó chết.”
Tôi buông tờ giấy xuống, trái tim như bị ai bóp nghẹt. “Máu trong vòng tay mày…” Nghĩa là sao? Người thân? Bạn bè? Tôi không còn ai ở gần… ngoại trừ…
Điện thoại di động reo vang. Màn hình sáng lên cái tên quen thuộc: Mai – em gái tôi.
Tôi sững người, tay run bần bật. Đã lâu chúng tôi không gặp nhau, từ sau đám tang Hưng. Sao bây giờ nó lại gọi?
— Anh…? — Giọng Mai vang lên, nhỏ, run rẩy. — Em… em thấy có ai đang đi theo em. Hình như từ lúc tan ca về. Anh… anh có ở nhà không?
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người tôi. Tim đập dồn dập. Tôi hét vào điện thoại:
— Mai! Đừng quay lại! Chạy ngay về phía đông, ra chỗ có đông người! Nghe anh không?
Bên kia im lặng vài giây. Rồi một tiếng thở hổn hển, tiếng giày chạy gấp gáp vang lên. Tôi lao ra cửa, nhưng bước chân như nặng trĩu. Có phải… đây chính là thử thách?
Đêm tối đặc quánh. Tôi chạy dọc con phố vắng, tim đập loạn, gọi liên tục:
— Mai! Em đang ở đâu?
Một tiếng hét xé gió vang lên phía cuối hẻm. Tôi lao tới.
Trong ánh đèn đường chập choạng, tôi thấy Mai ngồi gục dưới đất, khuôn mặt hoảng hốt. Trước mặt nó, một bóng người cao gầy đang đứng sừng sững, dáng dấp quen thuộc đến ám ảnh. Khuôn mặt nửa ẩn trong bóng tối, nhưng nụ cười nhợt nhạt thì rõ mồn một.
Hắn ta đưa tay về phía tôi, rồi hạ xuống cổ Mai, những ngón tay dài như móng vuốt.
Tôi gào lên, lao tới.
— Buông nó ra!
Nhưng khi tôi chưa kịp chạm tới, bóng người quay ngoắt lại, tan biến như khói. Mai ngã nhào vào lòng tôi, run lẩy bẩy, toàn thân lạnh ngắt.
Trên cổ nó, vết bầm tím hằn rõ năm ngón tay.
Tôi ôm chặt lấy em gái, nước mắt lưng tròng. Trong bóng tối, tiếng cười khàn khàn vang lên, vọng khắp các bức tường:
— Tốt… mày đã chọn cứu nó. Nhưng nhớ… mỗi lần cứu, cái giá sẽ càng lớn.
Gió lạnh rít qua con hẻm. Tôi ngẩng đầu, thấy một phong bì găm chặt vào khe cửa sắt, rung lên theo gió đêm.
Tôi biết… trò chơi chưa dừng lại.