người gửi thư vô hình

Chương 9: Bài kiểm tra thứ hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả ngày hôm đó, tôi sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Mọi âm thanh xung quanh – tiếng xe cộ ngoài đường, tiếng trẻ con cười đùa, thậm chí cả tiếng chim sẻ trên mái – đều trở nên méo mó, xa lạ. Tôi cứ ngồi yên trong nhà, mắt không rời phong bì trên bàn.

Đến khi mặt trời khuất dần sau dãy nhà cao tầng, ánh sáng đỏ quạch trải dài trên sàn, tim tôi đập dồn dập. Tôi biết, đã đến lúc.

Tôi mở phong bì.


“Bài kiểm tra thứ hai: Cứu người. 7 giờ tối nay, một người sẽ chết. Nếu mày không ra tay, máu sẽ nhuộm ngay trước mắt.”

Tôi ngẩn người. Cứu người? Ai? Ở đâu? Không manh mối. Chỉ còn chưa đầy 15 phút.

Tôi lao ra đường. Đêm xuống nhanh, phố xá chập choạng dưới ánh đèn vàng. Tôi vừa chạy vừa nhìn quanh, tim đập loạn. Ai sẽ chết? Ở chỗ nào?

7 giờ kém 5. Tôi đứng ở ngã tư gần nhà. Dòng xe tấp nập, tiếng còi inh ỏi. Tôi quay cuồng, chẳng biết phải tìm ai.

Rồi tôi thấy cô bé.

Một đứa trẻ, tầm 6 – 7 tuổi, đứng bên kia đường, tay ôm con gấu bông, mắt ngơ ngác. Xe cộ vun vút. Không có người lớn nào bên cạnh.

Tim tôi như ngừng đập.

7 giờ đúng.

Cô bé bước xuống lòng đường.

— Khoan! — Tôi hét lên, lao ra.

Đèn pha ô tô rọi thẳng vào mắt tôi. Tiếng phanh két chát chúa. Tôi ôm chầm lấy cô bé, lăn mạnh sang bên. Xe lao vụt qua, sát sạt, để lại mùi khét nồng nặc.

Tôi nằm thở dốc, tim đập dồn dập. Cô bé trong tay run rẩy, rồi òa khóc. Tôi chưa kịp trấn an thì một bóng người hối hả chạy đến – là mẹ nó, mặt mày tái mét, ôm con vào lòng, liên tục nói cảm ơn.

Tôi đứng chết lặng.

Trong đám đông hiếu kỳ vây quanh, tôi thoáng thấy một dáng cao gầy, áo choàng sẫm, đứng lẫn giữa mọi người. Khuôn mặt mờ đi, chỉ còn nụ cười nhạt nhòa.

Ánh mắt hắn bắt gặp tôi, rồi chậm rãi đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Tôi sững sờ. Khi tôi chớp mắt, hắn đã biến mất.

Trở về nhà, chân tôi mềm nhũn. Cánh cửa vừa khép lại, tôi đã thấy một phong bì mới nằm trên bàn ăn.


“Tốt. Mày đã qua bài kiểm tra thứ hai. Nhưng mỗi lần, cái giá sẽ lớn dần. Hãy chuẩn bị.”

Tôi run rẩy nắm chặt lá thư. Cảm giác rõ rệt rằng lần tới, trò chơi sẽ không chỉ dừng lại ở việc cứu người xa lạ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×