Tôi ngồi sụp xuống nền gạch lạnh, mắt dán vào phong bì vàng nhạt trước cửa. Tim tôi đập thình thịch, mỗi nhịp như búa gõ. Đôi tay run rẩy không muốn chạm vào, nhưng một lực vô hình cứ xô đẩy tôi nhặt nó lên.
Niêm phong sáp đỏ vẫn đó, y như mọi lần. Tôi cắn môi, mở phong bì.
“Đêm nay, 3 giờ sáng. Nếu muốn biết sự thật, hãy nhìn ra ngoài cửa chính. Người đứng sau bức màn sẽ đợi anh.”
Tôi đọc đi đọc lại dòng chữ ngắn ngủi ấy. “Người đứng sau bức màn…” Tim tôi lạnh buốt. Có phải là cái bóng tôi từng thấy ngoài cửa sổ? Hay… chính Hưng?
Tôi muốn xé nát lá thư, ném nó đi, giả vờ chưa từng tồn tại. Nhưng trong lòng, một thứ tò mò bệnh hoạn cứ thôi thúc: Nếu lần này thật sự có ai đó… thì sao?
Đêm đó, tôi chẳng chợp mắt. Căn phòng chìm trong yên lặng đến ngột ngạt. Đồng hồ treo tường nhích từng nhịp. 2 giờ 58.
Tôi đứng trước cửa chính, tay run lẩy bẩy đặt lên tay nắm. Tất cả đèn trong nhà đều tắt, chỉ còn ánh trăng mờ hắt qua cửa kính.
2 giờ 59.
Không khí lạnh buốt len vào từng khe cửa. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Tôi siết chặt cán dao giấu sau lưng.
3 giờ 00.
Tôi hít sâu, giật mạnh cánh cửa.
Một luồng gió ào ạt ùa vào, kéo rèm cửa ngoài hiên bay phần phật. Và ngay đó – sau tấm màn trắng mỏng lay động trong gió – có một bóng người cao gầy đứng bất động.
Tôi cứng đờ. Cổ họng khô khốc.
Người đó không bước ra, chỉ khẽ vén mép màn, để lộ nửa khuôn mặt. Một nụ cười nhợt nhạt, méo mó. Và ánh mắt… quen thuộc đến rợn người.
Tôi nghẹn giọng:
— Hưng…?
Bóng dáng ấy nghiêng đầu, nụ cười rộng hơn. Rồi… hắn giơ tay lên, chỉ thẳng vào tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, đèn ngoài hiên vụt tắt. Màn đêm nuốt chửng tất cả. Khi tôi bật đèn pin soi ra, hiên nhà trống rỗng. Tấm rèm trắng đung đưa lặng lẽ.
Chỉ có một phong bì mới, nằm ngay ngắn trên bậc thềm.
Tôi run run nhặt lên. Chữ viết nguệch ngoạc như bị cào bằng móng tay:
“Mày đã thấy tao. Trò chơi mới chỉ bắt đầu.”