Kim giây gõ nhịp khô khốc. 11 giờ 45. Tôi đứng bất động, mắt dán vào cái bóng méo mó dưới ánh trăng. Nó không nhúc nhích, chỉ trỏ tay về phía đồng hồ, như nhắc nhở: thời gian đang cạn dần.
“Dấu ấn…” – tôi thì thào, cổ họng khô rát. Phải tìm. Nhưng tìm ở đâu?
Tôi bật hết công tắc – vô ích, điện vẫn tắt. Căn nhà chìm trong u ám. Tôi lôi điện thoại ra soi đèn pin, tia sáng run rẩy quét khắp tường.
Trên bức tường phòng khách, ngay phía sau cái bóng kia, tôi thấy vệt chữ loang lổ hiện ra như được viết bằng than. Dòng chữ méo mó, nghiêng ngả:
“Dấu ấn nằm nơi trái tim từng ngừng đập.”
Tôi rùng mình. Trái tim từng ngừng đập… Trong đầu tôi vụt hiện ra hình ảnh Hưng, người bạn đã chết cách đây hai năm. Tim hắn từng ngừng đập trên bàn mổ – chính bác sĩ nói vậy.
Tim tôi loạn nhịp. Chẳng lẽ dấu ấn nằm ở… di ảnh của Hưng?
Tôi lao vào phòng làm việc, lục tung ngăn kéo. Tấm ảnh Hưng ngày tang lễ vẫn còn, kẹp trong khung gỗ đen. Tôi run rẩy cầm lên. Ánh đèn pin chiếu vào, khuôn mặt Hưng mờ nhòe, ánh mắt trống rỗng.
Phía sau khung ảnh, tôi chạm vào thứ gì đó gồ ghề. Một ký hiệu bị khắc bằng vật nhọn – hình tròn, giữa có một đường gạch chéo. Nhìn qua tưởng vô nghĩa, nhưng lại khiến toàn thân tôi lạnh buốt.
Ngay khi tôi chạm vào, gió lạnh ập đến. Tiếng cười khàn khàn vọng khắp phòng.
Kim đồng hồ nhích đến 11 giờ 59.
Đột nhiên, tấm ảnh trên tay tôi nóng rực. Tôi hoảng hốt buông xuống. Ảnh rơi xuống sàn, mặt kính nứt toác, và từ vết nứt ấy, máu đỏ sẫm rỉ ra, loang dần trên nền gạch.
Tôi lùi lại, mắt không rời khỏi cái khung đang rỉ máu. Cái bóng ngoài cửa sổ biến mất, thay vào đó là giọng nói thì thầm sát tai:
— Tốt… mày đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên.
Kim đồng hồ điểm tách một tiếng. Nửa đêm.
Mọi thứ tối sầm.
Khi tôi mở mắt, đã là sáng. Căn nhà yên ắng, điện sáng trở lại, nhưng khung ảnh Hưng biến mất hoàn toàn. Không còn máu, không còn vết nứt.
Chỉ có một phong bì mới, nằm ngay ngắn trên bàn.
“Trò chơi tiếp tục. Bài kiểm tra thứ hai sẽ đến khi mặt trời lặn.”
Tôi ngồi thụp xuống ghế, tay ôm đầu. Cảm giác rõ rệt lúc này: tôi không còn đường thoát.