An Vy kéo chiếc vali nặng lăn bánh qua hành lang tầng 12 của khu chung cư mới. Tiếng bánh xe cọ vào gạch vang lên lạo xạo, hòa vào không khí yên ắng đến kỳ lạ. Gần tám giờ tối, cả hành lang dài chỉ le lói ánh sáng từ bóng đèn vàng treo trần, ánh sáng nhợt nhạt khiến nơi này như trôi giữa hai khoảng thời gian: chưa đêm nhưng cũng chẳng còn là ngày.
Vy dừng lại trước căn hộ số 1204, tay mò tìm chìa khóa trong túi xách. Vừa mới chuyển đến hôm nay, cô cảm thấy một chút lo âu – thứ cảm giác thường trực của những người từng mất phương hướng quá lâu trong cuộc đời, giờ đang cố gắng bắt đầu lại từ một nơi không quen thuộc.
Mở khóa, cô bước vào căn hộ trống. Mùi sơn mới và chất tẩy lau sàn xộc vào mũi. Căn hộ nhỏ, nhưng gọn gàng – một phòng khách nối liền bếp, một phòng ngủ, ban công nhìn ra phố. Vy bật điện lên, vứt túi xách lên ghế sofa và buông mình xuống. Cô thở dài.
"Chào mừng trở lại cuộc sống một mình, An Vy."
Ba năm kể từ sau ngày chia tay Minh Khôi, Vy đã tự khép lại mọi thứ – tình yêu, quá khứ, niềm tin. Cô từng yêu anh bằng tất cả những gì cô có, để rồi nhận về một sự biến mất không báo trước. Một tai nạn giao thông. Một thông báo vắn tắt từ cảnh sát. Một tờ giấy khai tử không xác nhận được thi thể.
Và thế là kết thúc.
Cô chuyển chỗ ở, đổi công việc, rời khỏi căn nhà từng có bao ký ức. Nhưng rồi thời gian trôi qua, sự tĩnh lặng không xoa dịu được gì cả. Cho đến khi cô quyết định – dọn đến nơi mới, cao hơn, xa hơn… nơi không ai biết đến cô.
Căn hộ số 1204 – tầng 12 – được người môi giới nói lại là "chưa có ai thuê lâu dài". Một số khách chỉ ở vài tuần rồi dọn đi, chẳng ai nói lý do. Vy không tin mấy chuyện đó. Cô chỉ cần yên tĩnh và riêng tư. Mọi thứ khác đều không quan trọng.
Sau khi sắp xếp qua loa vài thứ, cô quyết định xuống sảnh mua ít đồ ăn. Chung cư có cửa hàng tiện lợi 24/7 ở tầng trệt. Cô khoác áo, cầm ví và nhấn nút gọi thang máy.
Cửa thang mở ra.
Một người đàn ông đang đứng bên trong.
Anh ta mặc áo sơ mi đen, áo khoác dài, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cửa. Cặp kính gọng mảnh phản chiếu ánh sáng trần. Gương mặt anh sắc sảo, nhưng không quá nổi bật – kiểu người mà bạn sẽ nghĩ từng gặp ở đâu đó, nhưng không thể nhớ rõ.
Vy bước vào, khẽ gật đầu theo phép lịch sự.
Anh ta không đáp, chỉ liếc nhìn cô thoáng qua.
Cửa đóng lại. Thang máy bắt đầu trượt xuống, êm ru, nhưng trong khoảnh khắc chật hẹp ấy, Vy lại cảm thấy không khí trở nên đặc quánh. Cô có cảm giác như… ánh mắt người đàn ông ấy đang quan sát mình – nhưng mỗi khi cô quay sang, anh ta lại nhìn thẳng.
“Cô mới dọn đến?” – Anh đột ngột hỏi.
Giọng anh trầm, không quá khàn nhưng đủ để khiến Vy giật mình vì sự đột ngột. Cô gật nhẹ.
“Vâng. Căn 1204.”
Người đàn ông im lặng trong một giây, rồi gật đầu.
“Căn đó…” – Anh nói nửa chừng, rồi thôi.
Vy quay sang. “Anh cũng ở tầng 12?”
“1206.”
Cửa thang máy mở ra ở tầng trệt. Vy bước ra trước, người đàn ông phía sau cũng đi theo. Họ rẽ hai hướng khác nhau mà không nói thêm lời nào.
Buổi tối hôm đó, trong lúc đứng ở ban công nhìn xuống dòng xe bên dưới, Vy chợt nhớ lại ánh mắt của người đàn ông trong thang máy. Có gì đó rất lạ – không phải sự tò mò của hàng xóm, cũng không phải kiểu nhìn lén. Nó giống như… một ánh nhìn đã quen thuộc.
Như thể cô từng biết anh ta ở đâu đó.
Sáng hôm sau, Vy xuống văn phòng tiếp tân làm thủ tục thẻ cư dân. Trong lúc điền thông tin, cô hỏi:
“Cho tôi hỏi... Căn hộ 1206, có ai ở lâu chưa?”
Nhân viên lật sổ: “À, có anh Quân. Ở được khoảng 4 tháng. Trước đó căn này cũng có người chuyển vào rồi rời đi khá nhanh.”
Vy khẽ nhíu mày. Quân – tên nghe rất bình thường. Nhưng vì sao cô lại có cảm giác không bình thường chút nào?
Chiều cùng ngày, cô đang cắm tai nghe sửa bản thảo thì chuông cửa reo.
Mở cửa, một gói nhỏ nằm trước thềm. Không ai xung quanh.
Cô cúi xuống, nhặt lên. Một quyển sách bọc giấy nâu cũ. Mở ra, bên trong là bản in cũ kỹ của cuốn “Lặng Lẽ Trước Cơn Mưa”, tiểu thuyết cô từng đọc cùng Minh Khôi năm ấy. Trên trang đầu tiên là một dòng chữ viết tay:
“Dù mưa có dập tắt mọi thứ, anh vẫn tin ta sẽ gặp lại. – M.”
Vy chết lặng.
Đây là nét chữ của Minh Khôi. Không lẫn vào đâu được.
Nhưng… làm sao có thể?
Anh đã mất. Ba năm trước. Cô đã chứng kiến giấy tờ, báo cáo, tang lễ.
Hay là…
Cô nuốt khan, nhìn quanh hành lang. Không ai.
Nhưng có một căn hộ mà cô không dám nhìn vào.
1206.