người lạ ở tầng 12

Chương 2: TIN NHẮN KHÔNG NGƯỜI GỬI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy đặt quyển sách lên bàn, tay vẫn run nhẹ. Cô lật qua từng trang, cố tìm xem có thêm dòng chữ nào khác – nhưng tất cả đều trống. Bản in cũ kỹ, giấy đã ố vàng, bìa xơ sờn, đúng là loại sách cô và Minh Khôi từng đọc năm trước, vào mùa đông năm cuối bên nhau.

Thế nhưng… quyển sách này lẽ ra đã thất lạc. Nó không có trong danh sách những món đồ cô giữ lại sau chia tay. Và dòng chữ…

Cô cầm lại quyển sách, đưa gần sát mặt – đúng là nét chữ của Minh Khôi. Đậm, dứt khoát, nghiêng về phải. Chữ "M" luôn viết cách điệu giống chữ "hình trái tim lật ngược", thứ thói quen chỉ riêng anh có. Không thể nhầm được.

Nhưng anh đã chết.

Hoặc... anh chưa từng chết?


Vy trằn trọc cả đêm, không thể ngủ. Cô bật đèn ban công, ánh sáng vàng nhạt hắt ra ngoài như một chiếc đèn hiệu yếu ớt trong đêm khuya.

Cô liếc sang ban công căn 1206.

Tối om.


Sáng hôm sau, cô đi làm như thường lệ. Vừa đến công ty, điện thoại rung. Một tin nhắn mới từ số ẩn danh:

“Cẩn thận với những gì em muốn tìm.”

Vy đứng khựng lại giữa hành lang công ty. Cô nhìn kỹ số điện thoại – không lưu tên, không hiển thị đầu số.

Không ai trong danh bạ.

Một trò đùa? Ai đó biết chuyện quyển sách?

Hay là…

Cô bấm trả lời:

“Ai vậy?”

Tin nhắn không phản hồi. Sau vài giây, số điện thoại biến mất khỏi mục tin nhắn như chưa từng tồn tại.


Buổi trưa, Vy xin phép về sớm. Cô thấy bứt rứt. Không rõ vì tin nhắn hay ánh mắt của Minh Quân ngày hôm qua. Mọi thứ từ khi chuyển đến đây đều gợi lại Minh Khôi, dù cô đã cố quên suốt ba năm trời.

Khi thang máy dừng ở tầng 12, cô do dự. Rồi bước ra.

Ngay trước cửa căn 1206, một túi giấy nâu đặt sát chân tường.

Cô đứng sững.

Tò mò – hay nỗi bất an – khiến cô tiến lại gần. Cô nhìn quanh – hành lang vắng tanh. Mở túi ra, bên trong là một tấm ảnh cũ: cô và Minh Khôi, chụp trong chuyến đi Đà Lạt, đứng trước rừng thông mùa đông.

Tấm ảnh này... không phải bản gốc mà cô từng có. Tấm gốc đã bị xé nát sau ngày nhận tin anh mất. Cô chắc chắn. Cô chính tay vứt nó đi.

Bên dưới bức ảnh là một mẩu giấy nhỏ:

“Ký ức không biến mất. Nó chỉ chờ được nhắc lại.”

Vy giật mình đánh rơi bức ảnh. Cô quay đầu nhìn nhanh về phía camera hành lang – vẫn sáng, vẫn đang ghi.

Cô không nghĩ gì thêm, vội chạy vào nhà, đóng sập cửa lại. Lồng ngực cô phập phồng, cảm giác bất an như thứ bóng tối len lỏi quanh cô, bám chặt vào từng nhịp thở.


Tối hôm đó, cô quyết định làm điều chưa từng nghĩ đến: đến gõ cửa căn 1206.

Tay cô run khi giơ lên. Ba tiếng gõ nhẹ vang vọng hành lang.

Không ai trả lời.

Cô đợi. Một phút. Hai phút. Vẫn im lặng.

Khi cô định quay đi, cánh cửa bật mở – rất nhẹ.

Minh Quân đứng đó, trong bộ áo thun tối màu, ánh mắt anh trầm lặng, bình thản.

“Chào cô hàng xóm.” – Anh nói, giọng trầm như mọi khi.

Vy do dự. “Xin lỗi... vì làm phiền. Tôi chỉ muốn hỏi...”

“Chuyện quyển sách?” – Anh hỏi lại, khiến cô sững người.

“Anh biết?” – cô gấp gáp.

Quân nghiêng đầu. “Tôi thấy nó trước cửa nhà cô sáng qua. Sách cũ. Có vẻ quý giá.”

“Anh... có biết ai để nó không?”

Quân nhún vai. “Không rõ. Nhưng tôi nghĩ có thể có người chơi khăm.”

Vy cảm thấy khó chịu với vẻ thản nhiên đó. “Anh có từng biết... Minh Khôi không?”

Câu hỏi bật ra nhanh hơn cô kịp suy nghĩ.

Minh Quân nhìn cô chằm chằm. Lần đầu tiên, ánh mắt anh có một tia chấn động – rất nhanh, rồi biến mất.

“Không.” – Anh đáp. “Tên đó lạ. Bạn trai cũ?”

Vy không trả lời.

Quân dựa lưng vào khung cửa, trầm giọng: “Tôi nghĩ… cô nên cẩn thận với quá khứ. Có những điều... càng đào sâu càng khó quay lại.”


Vy quay về căn hộ của mình, đầu óc quay cuồng.

Anh ta đang che giấu điều gì đó. Chắc chắn.

Câu nói cuối – “Càng đào sâu càng khó quay lại” – như một lời cảnh báo. Hay đe dọa?

Cô bật laptop lên, mở thư mục cũ tên "Khôi". Đã lâu rồi cô không đụng vào. Trong đó chỉ còn vài bức ảnh, vài email cũ, một đoạn ghi âm mơ hồ cô từng thu sau một lần cãi nhau.

Cô mở đoạn ghi âm.

Giọng Khôi trầm buồn, dằn từng câu:

“Anh không thể từ bỏ gia đình, Vy à. Họ không cho anh chọn em. Nhưng nếu có một cách khác… anh sẽ quay lại.”

Cô nghe lại ba lần.

Và rồi nhận ra:

Giọng Khôi… giống hệt Minh Quân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.