người lạ ở tầng 12

Chương 10: Trạm Xám – Cuộc Rượt Đuổi Bắt Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng bánh xe lăn nhanh trên mặt đường lạnh buốt của thành phố về đêm, tiếng còi xe xa xa cùng những ánh đèn đường loang lổ không đủ làm dịu bớt sự căng thẳng trong lòng Linh. Cô đang ngồi phía sau một chiếc xe bán tải cũ, bên cạnh là Tuấn – ánh mắt căng thẳng, tay siết chặt vô lăng như đang gồng mình chống lại mọi hiểm nguy phía trước.

“Chúng đã lần được dấu vết rồi,” Tuấn nói, không rời mắt khỏi kính chiếu hậu. “Hai kẻ bám theo từ bãi xe ngầm, nhưng anh đã cắt đuôi ở đoạn cầu vượt. Dù vậy, chúng sẽ không bỏ cuộc.”

Linh không nói gì. Trong tay cô, mặt dây chuyền ánh lên một tia sáng nhạt nhòa, như đang phản ứng với một nguồn năng lượng nào đó. Từ lúc rời khỏi tầng hầm, Linh đã bắt đầu cảm thấy sự thay đổi trong mình – không chỉ vì sự thật cô mới biết, mà còn vì điều gì đó khác… như thể cơ thể cô đang dần trở thành cánh cổng mở ra một phần ký ức đã bị phong tỏa.

“Trạm Xám nằm ở khu vực rừng biên giới phía Bắc,” Tuấn tiếp tục. “Lối vào là một đường hầm kỹ thuật cũ, giả dạng như trạm nghiên cứu bị bỏ hoang. Nó là căn cứ dự phòng cha cô xây dựng bí mật sau khi rút khỏi dự án.”

“Và chúng biết không?” Linh hỏi, mắt hướng ra cửa kính nơi ánh trăng lướt nhanh qua từng bóng cây.

Tuấn lắc đầu: “Chưa. Nhưng nếu chúng bắt được một người trong hệ thống cũ – đặc biệt là Nam – thì việc bảo mật sẽ sớm bị phá vỡ.”

Linh cắn môi, cảm giác lo lắng dâng trào: “Anh Nam… có thể bị bắt à?”

Tuấn không trả lời. Anh chỉ siết vô lăng mạnh hơn.


Ba giờ sáng, xe dừng lại trước một con đường đất gập ghềnh dẫn vào rừng. Tuấn tắt đèn pha, đổi sang chế độ đèn định vị đỏ, rồi ra hiệu cho Linh xuống xe.

“Chúng ta đi bộ từ đây. Nếu dùng xe, cảm biến sẽ phát hiện.”

Cả hai khoác áo mưa, đội mũ trùm kín, băng qua một khu rừng ẩm ướt. Cành cây quất vào vai, gió lạnh rít qua từng khe lá. Mỗi bước chân chìm trong bùn đất, nhưng Linh không dừng lại. Trong tim cô là quyết tâm – dù cô không phải đặc vụ, không phải anh hùng, nhưng cô có cha, có mẹ, có sự thật cần được phơi bày.

Sau gần một giờ di chuyển, Tuấn dừng lại trước một vách đá phủ đầy dây leo.

Anh lấy từ balô ra một con dao gấp, gạt lớp rêu sang một bên, lộ ra một bảng điều khiển gỉ sét. Một khe nhỏ hiện ra – vừa đúng kích thước của mặt dây chuyền mà Linh đang đeo.

“Cô làm đi,” Tuấn nói.

Linh chần chừ một giây, rồi đưa mặt dây chuyền vào khe. Một tiếng “click” nhẹ vang lên, rồi cả vách đá rung nhẹ. Một phần tường nứt ra, trượt sang bên, để lộ đường hầm hẹp với cầu thang xoắn ốc dẫn sâu xuống lòng đất.

“Chào mừng đến Trạm Xám,” Tuấn nói khẽ.


Không khí bên trong lạnh lẽo và mùi ẩm mốc bao trùm. Đèn tự động bật sáng theo từng bước chân họ đi. Mỗi bậc cầu thang như đưa Linh tiến sâu hơn vào ký ức của cha mình – nơi ông từng làm việc, từng chống lại cả một thế lực để bảo vệ một ý niệm.

Xuống đến nơi, một căn phòng trung tâm hiện ra: máy tính, máy chiếu, các màn hình xưa cũ vẫn còn hoạt động – như thể có ai đó vẫn âm thầm giữ cho nó sống.

“Cha cô lập trình toàn bộ mã gốc tại đây. Chỉ cần cô xác nhận sinh trắc học, chúng ta có thể truy cập.”

Linh đặt tay lên bảng điều khiển chính. Một ánh sáng xanh quét qua lòng bàn tay cô, rồi dừng lại ở mặt – quét võng mạc.

“Xác nhận sinh học hoàn tất. Duy Hải – quyền truy cập cấp 1 – được mở.”

Các màn hình đồng loạt sáng lên, hiện ra hình ảnh mô phỏng hệ thống “N.E.T.S” – một nền tảng mạng giám sát từng được thử nghiệm trong các dự án an ninh cấp nhà nước. Nhưng thứ đáng sợ là: hệ thống này cho phép ghi nhận chuyển động, tiếng nói, thậm chí cả cảm xúc thông qua dữ liệu sinh học.

“Và đây là lý do cha cô từ chối,” Tuấn nói. “Ông ấy từng tin rằng công nghệ phải phục vụ con người, không phải kiểm soát họ.”

Linh chăm chú nhìn vào bản đồ hệ thống, nhận ra hàng trăm điểm dữ liệu từng bị mã hóa – giờ đây đang tự động mở khóa. Một tập tin có tên “Đối Tượng Mật - Huyết Bạch” hiện ra.

Ngay khi Tuấn nhấp vào, cảnh báo hiện lên:

“Truy cập bị phát hiện. Đang kết nối từ điểm lạ – 13.07.12.1201…”

Linh tái mặt.

“Phòng 1201…” – cô thầm thì. “Chúng đã vào được tòa nhà.”

Tuấn giật phắt balô, lấy ra một ổ đĩa rời: “Chúng ta phải sao lưu dữ liệu và phá máy chủ. Nếu để chúng lấy được, mọi thứ chấm hết.”

Trong lúc máy đang sao lưu, Tuấn đưa Linh một khẩu súng điện nhỏ: “Không phải để giết – chỉ để tự vệ. Và nhớ, từ giờ, chúng sẽ không tha cho cô đâu.”

Một tiếng nổ nhẹ vang lên từ phía cầu thang – vang vọng từng hồi.

“Chúng đến rồi!” – Tuấn hét lớn.

Linh chộp lấy ổ cứng vừa sao lưu, chạy theo lối thoát phụ. Tuấn ở lại phía sau, gài lại thuốc nổ, mắt nhìn theo cô – đầy tin tưởng.

“Khi nào ra được rừng, tìm anh Nam. Đừng quay lại!”


Cánh cửa sau vừa đóng lại, một tiếng nổ lớn xé tan màn đêm.

Cả Trạm Xám rung chuyển.

Linh bị hất ngã xuống nền đất ẩm ướt, ôm chặt ổ cứng trong tay.

Phía sau cô là ngọn lửa, phía trước là bóng tối.

Và cuộc truy đuổi thực sự – giờ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.