Đêm đó, Vy không ngủ.
Cô ngồi bên cửa sổ, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ vàng nhạt hắt lên gương mặt đầy hoang mang và mệt mỏi. Quyển sổ tay trước mặt cô đã kín đặc những ghi chú, sơ đồ, giả thuyết. Trung tâm tất cả là một cái tên:
“Căn phòng thứ 7 – giữa 1205 và 1206.”
Và một câu hỏi: "Minh Quân là ai?"
Sáng hôm sau, cô quay trở lại tầng trệt – lần này là giả vờ… làm rơi ví hôm qua để quay lại khu vực kỹ thuật. Một phút mất tập trung của nhân viên lễ tân đủ để cô luồn ra phía sau, đến bảng điện tử tòa nhà.
Cô rút điện thoại, lén chụp lại bản vẽ kỹ thuật gốc.
Sau đó, trốn vào nhà vệ sinh, mở ảnh vừa chụp.
Cô phóng to sơ đồ tầng 12.
Và rồi – tim cô như ngừng đập.
Ở bản vẽ kỹ thuật này… có một ô nhỏ không ghi số phòng, nằm giữa 1205 và 1206.
Căn phòng không tên. Không mã. Không ghi chú.
Chỉ là một ô trắng nằm lặng lẽ, như thể ai đó quên xóa nó đi.
Buổi tối, Vy mặc đồ đen, đeo tai nghe giả vờ chạy bộ quanh hành lang. Không ai để ý. Đến đoạn giữa 1205 và 1206, cô dừng lại, ép mình sát tường.
Tường gỗ. Sơn ghi. Không gì khác biệt.
Nhưng khi áp tai nghe kỹ, cô nghe thấy tiếng động nhỏ từ phía bên kia.
Không rõ là gì. Không phải máy móc. Giống như… tiếng vật gì đó bị kéo lê. Rồi một tiếng lạch cạch – rất nhẹ.
Cô lùi lại, đánh dấu vị trí bức tường bằng một vết bút lông nhỏ.
Ngày mai, cô sẽ quay lại.
Trưa hôm sau, Vy xin nghỉ làm nửa ngày. Cô ghé tiệm dụng cụ, mua một búa cao su, đèn pin nhỏ, dao rọc giấy và găng tay. Trở về, cô giấu chúng vào ba lô, tim đập liên hồi.
Cô không đi thang máy – sợ camera. Cô chọn đi bộ 12 tầng, bám sát cầu thang bộ ít người qua lại.
Khi đến đoạn hành lang giữa 1205–1206, cô lặng lẽ áp lưng vào tường, tai nghe không có nhạc, mắt dán lên điểm đánh dấu.
Cô lấy dao rọc, rạch nhẹ lớp sơn tường. Một lớp gỗ ép. Cô cạy ra… rồi đứng sững.
Một khe cửa hẹp hiện ra.
Không tay nắm. Không bản lề. Giống như một cánh cửa bị đóng kín từ bên trong.
Tim đập dồn dập, cô gõ thử. Không tiếng phản hồi.
Một ý nghĩ điên rồ vụt qua.
Cô nhét búa vào khe cửa, dùng sức nạy ra từng chút.
Cạch.
Cửa bật ra nửa phân.
Một luồng khí lạnh phả ra ngoài.
Vy run rẩy đưa đèn pin vào khe hở.
Bên trong là một căn phòng nhỏ – khoảng 10 mét vuông, không cửa sổ, tường phủ lớp cách âm, nền nhà cũ kỹ. Trống không.
Không… không hoàn toàn trống.
Ở góc phòng là một chiếc ghế gỗ, bên trên có sợi dây thừng đứt đoạn.
Bên tường là tấm bảng trắng, trên đó viết bằng bút lông đỏ đã nhòe:
“Tôi không điên. Tôi chỉ nhớ được quá khứ mà người khác muốn quên.”
Vy lùi lại, tay run lẩy bẩy.
Trên sàn nhà… là một bức ảnh bị xé đôi. Cô nhặt lên – mảnh còn lại là… gương mặt cô.
Cạch.
Một âm thanh nhẹ vang lên sau lưng.
Cô xoay người.
Minh Quân đứng đó.
“Cô tìm được rồi.” – Anh nói, giọng không hề giận dữ. Không bất ngờ.
Vy lùi lại, tay nắm chặt đèn pin.
“Đây là gì?” – Cô hỏi, giọng run run. “Căn phòng này dùng để làm gì? Ai từng ở đây?”
Minh Quân bước vào trong, ánh sáng từ hành lang hắt lên khuôn mặt anh, tạo thành một biểu cảm mơ hồ – giữa thương xót và trống rỗng.
“Người từng ở đây...” – Anh nói chậm rãi – “...là tôi.”
Vy chết lặng.
Anh bước đến tấm bảng trắng, chạm nhẹ tay lên dòng chữ mờ nhòe.
“Gia đình tôi… nhốt tôi ở đây. Để tôi quên một người con gái. Một người họ không cho phép tôi yêu.”
Vy lùi thêm một bước, môi lắp bắp:
“Anh là… Minh Khôi?”
Anh ngước nhìn cô.
Rất lâu.
“Anh... không còn chắc mình là ai nữa, Vy.”
Không gian chìm trong im lặng. Tất cả những gì Vy nghĩ mình biết, tất cả sự thật, quá khứ, đau thương, nỗi nhớ… giờ đây đứng trước mặt cô. Sống. Thở. Và đau như ngày đầu tiên.
“Vì sao anh giả chết?” – Cô thì thầm.
Minh Quân – hay Khôi – khẽ nhắm mắt.
“Họ không để anh chọn em. Anh bỏ đi. Nhưng không đủ dũng cảm để nói lời chia tay. Anh muốn em ghét anh… để em quên.”
Vy cười. Một nụ cười vỡ vụn.
“Anh nghĩ tôi có thể quên à? Ba năm. Ba năm tôi sống như một kẻ không còn cảm xúc. Anh biến mất, không lời giải thích. Tôi tưởng anh chết. Tưởng mình điên…”
Minh Khôi cúi đầu. Im lặng.
Rồi anh thì thầm: “Anh từng là một người hèn nhát. Nhưng từ lúc em xuất hiện ở tầng 12… anh biết mình không còn trốn được nữa.”
Vy quay người, rời khỏi căn phòng nhỏ.
Cô không khóc. Nhưng mỗi bước đi như rút cạn từng mạch máu. Cô đi qua hành lang, như trôi trong giấc mơ.
Đằng sau lưng cô, Minh Khôi đứng lặng, ánh mắt nhìn theo – như ba năm trước, như ngày anh rời đi trong im lặng.