Gần nửa đêm.
Vy nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Gương mặt Minh Quân và giọng nói giống Minh Khôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô như một đoạn phim cũ phát không ngừng.
Anh không thể từ bỏ gia đình... Nếu có một cách khác, anh sẽ quay lại.
Có lẽ, Khôi đã quay lại. Nhưng không phải dưới cái tên cũ.
Vy vùng dậy, mở laptop. Cô truy cập website chính thức của khu chung cư – mục sơ đồ mặt bằng tầng 12.
Cô chăm chú nhìn bản thiết kế: tổng cộng 6 căn hộ, đánh số từ 1201 đến 1206. Hành lang hình chữ L, thang máy nằm giữa. 1204 và 1206 nằm đối diện nhau. Đúng như thực tế.
Nhưng khi so sánh với hành lang cô vẫn đi mỗi ngày, có một điều... không khớp.
Khoảng cách từ thang máy đến 1206 ngoài đời xa hơn so với trên sơ đồ. Mỗi bước chân cô đều nhớ. Dài hơn ít nhất 2–3 mét.
Một khoảng trống... giữa các căn hộ.
Một không gian trống không có trên bản vẽ.
Sáng hôm sau, Vy xuống quầy quản lý tòa nhà, giả vờ hỏi thông tin để làm quen.
“Chung cư mình thiết kế có bao nhiêu căn mỗi tầng nhỉ?”
Nhân viên tra cứu sơ đồ, đáp: “Tầng 12 có 6 căn. Tổng thể là vậy.”
“Vậy còn khoảng giữa 1205 và 1206? Tôi thấy… khoảng trống khá lớn.”
Người quản lý sững lại. Một khoảnh khắc rất nhỏ, đủ khiến Vy chú ý.
“À… do cấu trúc ống thông gió.” – Ông ta đáp nhanh. “Có khoảng kỹ thuật. Không gian kỹ thuật không thể ở được.”
Vy cười gật đầu. Nhưng linh cảm trong cô lại vang lên hồi chuông cảnh báo.
Buổi chiều, Vy mua một cuộn dây chỉ đỏ, kẹp gắn giấy nhớ, bút lông, và bắt đầu thực hiện một việc điên rồ: đo chiều dài hành lang tầng 12 bằng chính bước chân của mình.
Bắt đầu từ 1201 đến 1206, cô dán từng mảnh giấy nhớ ghi số bước. Và kết quả xác nhận điều cô nghi ngờ:
Giữa 1205 và 1206 có một khoảng cách lớn hơn các căn hộ khác.
Nếu căn 1205 kết thúc ở vạch đó, thì căn 1206 phải nhỏ hơn thực tế. Nhưng chiều dài tường bên ngoài của 1206 lại không thay đổi.
Tức là...
Giữa 1205 và 1206 có thêm một căn phòng nhỏ – không ghi trong bản vẽ.
Tối hôm đó, khi Vy đang gỡ giấy nhớ, một giọng nói vang lên phía sau:
“Cô đang làm gì vậy?”
Cô giật bắn mình.
Minh Quân đứng đó, tay đút túi quần, vẫn ánh mắt khó đoán và giọng nói điềm tĩnh như mọi khi.
“Tôi...” – Vy lúng túng. “Chỉ đang... kiểm tra hành lang. Dạo này tôi khó ngủ.”
Anh nhìn chằm chằm mấy mẩu giấy nhớ dán trên tường, rồi lặng lẽ nói:
“Căn hộ này từng có người mất tích.”
Vy sững người. “Anh nói gì?”
“Người thuê 1205 cũ.” – Quân bước đến gần. “Một cô gái. Chuyển đến ba tháng trước. Biến mất không để lại dấu vết. Camera hành lang không ghi nhận cô ấy rời đi.”
Vy nuốt khan. “Và… cảnh sát?”
“Họ bảo cô ấy rời khỏi thành phố.” – Quân nhếch môi. “Tất nhiên.”
Một nụ cười lạnh lẽo hiện lên nơi khóe môi anh – như thể anh không tin, và cũng chẳng muốn cô tin.
Trở về phòng, Vy không bật đèn. Cô đứng sát cửa ban công, ngồi thụp xuống đất, ôm đầu gối.
Một căn phòng không có trong sơ đồ. Một cô gái biến mất. Một người hàng xóm luôn xuất hiện đúng lúc.
Và một bóng ma từ quá khứ quay về.
Nửa đêm, có tiếng gõ cửa.
Cộc. Cộc. Cộc.
Vy giật bắn. Cô nhìn đồng hồ – 2:17 sáng.
Tiếng gõ không gấp, không nhẹ. Đều đặn. Có tiết tấu.
Cô rón rén bước ra, không bật đèn. Nhìn qua mắt thần – không ai cả.
Cô đứng đó vài giây, rồi nghe tiếng bước chân chạy rất nhẹ – không phải người lớn. Nhỏ, nhẹ, nhưng vang trong hành lang.
Cô mở cửa thật nhanh. Không ai.
Nhưng…
Trên sàn nhà, một mảnh giấy nhỏ được gấp gọn:
“Căn phòng không cửa. Tầng 12 có bảy căn, không phải sáu.”
Vy rùng mình.
Bảy?
Ai gửi mảnh giấy này?
Sáng hôm sau, cô quyết định phá lệ. Gõ cửa nhà Minh Quân lần nữa.
Cánh cửa mở sau vài giây. Anh vẫn trong dáng vẻ bình thản, như thể chưa từng có gì xảy ra.
“Tôi cần nói chuyện.” – Vy nói.
Quân mở rộng cửa. “Vào đi.”
Căn hộ 1206 gọn gàng đến mức kỳ lạ. Không một món đồ cá nhân, không ảnh, không vật trang trí. Như thể chỉ dùng để… tồn tại.
Vy đi thẳng vào vấn đề: “Có một căn phòng giấu. Ở giữa 1205 và 1206. Có người từng sống ở đó. Anh biết điều đó, đúng không?”
Minh Quân nhìn cô. Rất lâu.
Rồi anh quay đi, rót hai cốc trà. Đặt một cốc trước mặt cô.
“Cô có tin… đôi khi người ta phải che giấu cả một căn phòng, chỉ để chôn một phần ký ức không?”
Vy cau mày. “Anh đang nói về ký ức của ai? Của anh? Hay của tôi?”
Minh Quân mỉm cười nhạt. “Của cả hai.”
Câu nói đó như một nhát dao nhẹ nhàng cứa vào tâm trí Vy.
Cô bật dậy. “Tôi không hiểu anh đang giấu cái gì. Nhưng tôi sẽ tìm ra.”
Khi cô mở cửa bước ra, ánh đèn vàng trong hành lang đổ bóng dài phía sau.
Cô không nhìn lại. Nhưng cô biết rõ – từ khung cửa, Minh Quân đang nhìn theo cô.
Và có thể, anh chưa bao giờ ngừng theo dõi.