người lạ từng thương

Chương 4: ĐƯỜNG VÒNG ĐẾN MỘT NGƯỜI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua kể từ cuộc gặp ở quán Trầm.

Hạ Vy trở lại với lịch trình cũ: sáng thức dậy lúc 6 giờ, pha cà phê, đọc bản thảo, kiểm tra email, chỉnh sửa tranh, và gửi lại cho nhà xuất bản. Mọi thứ diễn ra đúng nhịp – thậm chí yên ổn đến mức đôi lúc cô tự hỏi: có thật mình vừa gặp lại người cũ sau nửa năm không?

Duy An không nhắn thêm tin nào.
Không gợi mở.
Không làm phiền.

Anh đến – rồi lùi lại, như một vệt sáng ngang qua khung cửa, để lại một chút ấm – và rồi… biến mất.

Vy thấy nhẹ nhõm – và cũng hơi hụt hẫng.


Hôm ấy, cô nhận được một email từ EditHouse – một nhà xuất bản lớn tại TP.HCM, với tiêu đề:
“Thư mời hợp tác: Minh họa sách thiếu nhi quý 3.”

Cô tưởng mình đọc nhầm.
EditHouse là cái tên mà suốt mấy năm làm nghề, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chạm tới. Dự án của họ toàn là sách có lượng in lớn, yêu cầu cao, tiêu chuẩn khắt khe.

Nội dung email ngắn gọn, lịch sự, và không hề nhắc đến… ai đã giới thiệu cô.

“Chúng tôi đã xem qua các tác phẩm của chị thông qua portfolio đính kèm từ một bên liên kết.

Nếu chị có thời gian, chúng tôi mong được gặp trực tiếp để trao đổi về dự án minh họa sách thiếu nhi sắp xuất bản vào cuối năm.”

Vy nhìn chằm chằm vào màn hình.
Portfolio nào? Cô chưa từng gửi gì cho EditHouse cả.

Chỉ có một nơi… có bản vẽ gốc của cô.

Chiếc USB mà Duy An đưa tuần trước.


Vy cầm điện thoại lên. Nhập số Duy An. Nhưng cô không gọi.
Cô sợ mình sẽ phản ứng quá cảm tính.
Sợ anh sẽ nói: “Anh chỉ muốn giúp.”
Và cô lại không biết nên cảm ơn hay giận.

Thay vào đó, cô gửi một tin nhắn.

Vy:
“EditHouse liên hệ với em. Là anh phải không?”

Tin nhắn được xem sau gần một tiếng.
Và rồi, vài phút sau, Duy An gọi đến.

Vy ngần ngừ, rồi bắt máy.

“Là anh.” – Anh không vòng vo.

“Vì sao anh không nói?”

“Vì anh nghĩ… nếu em nhận được nó từ người khác, em sẽ cảm thấy tự tin hơn.
Không bị gán vào hai chữ ‘giúp đỡ’.”

Vy im lặng.

“Anh có sai không?” – An hỏi, giọng nhẹ đến lạ.

Cô lắc đầu, dù biết anh không thể nhìn thấy.

“Không. Nhưng… em không biết nên cảm ơn kiểu gì.” – cô nói.

“Chỉ cần em đồng ý nhận dự án. Thế là đủ.”

Vy mím môi. Trong lòng, như có một điều gì đó vừa tan ra.


Chiều hôm đó, cô đến EditHouse.

Phòng làm việc đơn giản, hiện đại, và chuyên nghiệp. Biên tập viên trưởng là một phụ nữ ngoài ba mươi, tên là chị Linh, nhìn Vy bằng ánh mắt chân thành:

“Chị xem tranh em rồi. Rất tình cảm. Tinh tế.
Chị không biết em từng làm minh hoạ cho báo Hoa Nắng đâu – anh An gửi cả bản quét bài báo cũ của em.”

Vy giật mình.

“Anh… Duy An ấy ạ?” – cô hỏi.

“Ừ. Ảnh bảo bên em không nên bỏ qua một người như em.
Chị nghĩ ảnh hơi thiên vị, nhưng sau khi xem tranh em, chị tin là… ảnh đúng.”

Vy cười khẽ. Lòng ngổn ngang.


Tối hôm ấy, khi về nhà, cô ngồi trước cửa sổ, ánh đèn vàng hắt qua rèm vải. Ngoài trời, có vài giọt mưa lác đác. Không đủ thành cơn, chỉ đủ để gợi nhớ.

Cô mở laptop, mở lại những bản vẽ cũ.
Từng nét bút, từng nhân vật nhỏ xíu cô từng tạo nên – như mang theo cả ký ức của những đêm thức trắng, những lần vẽ xong rồi xóa, và những lần anh rót cho cô một ly trà nóng.

Anh luôn đứng sau những lúc cô gục đầu, không nói gì, nhưng ở đó.

Dù là quá muộn, nhưng cô không thể phủ nhận:

Anh chưa bao giờ rời đi hoàn toàn.

Cô mở điện thoại. Soạn một tin nhắn.

Vy:
“Cảm ơn anh.
Không phải vì đã giới thiệu em.
Mà vì… anh vẫn nhớ em từng là ai.”

Một phút sau, tin nhắn được xem.

Và lần này, anh trả lời ngay:

Duy An:
“Em vẫn là em.
Chỉ là có lúc… quên mất điều đó.”

Vy đặt điện thoại xuống.
Tim cô đập chậm – không hẳn vì rung động, nhưng vì một niềm tin nhỏ đang bắt đầu lớn lên, sau bao ngày cô chỉ biết phòng thủ.


Tối đó, cô vẽ.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô ngồi hàng tiếng trước giấy trắng, không run tay, không mất tập trung.

Và trong hình vẽ mới – là một cô bé đội mưa, cầm ô, che cho một cậu bé không quen.

Dưới góc tranh, cô viết dòng chữ nhỏ:

“Đôi khi, người đi đường vòng… lại là người đến gần nhất.”


Kết chương:

Không phải tất cả những gì đã qua đều cần quên.
Có những điều cần giữ lại – không phải để níu kéo, mà để nhớ mình từng là ai.

Duy An không nói nhiều, nhưng những gì anh làm…
là cách anh nói thương – theo cách riêng.

Và Hạ Vy, trong một chiều mưa nhạt, lần đầu tiên không thấy tổn thương khi nhớ lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.