người lạ từng thương

Chương 7: ĐÀ LẠT, MỘT LẦN NỮA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến xe lăn bánh lúc 5 giờ 30 sáng.

Trời Sài Gòn vẫn tối đen như mực, đường vắng hiếm hoi. Hạ Vy ngồi ở dãy ghế giữa cùng chị Linh, còn Duy An được xếp ở hàng sau. Cả nhóm đi năm người – Vy, An, chị Linh và hai bạn thiết kế đồ họa. Không khí nhẹ nhàng, không quá rôm rả.

Vy mang theo một cuốn sổ tay da cũ – thứ cô từng dùng khi còn vẽ tự do, thời mà mỗi chuyến đi là một nguồn cảm hứng mới. Cô không ngờ, chuyến đi “tìm cảm hứng” lần này lại có mặt anh.

Không ai nói gì nhiều. Chỉ có tiếng nhạc nhỏ trong xe, tiếng bánh lăn đều trên quốc lộ.

Vy khẽ tựa đầu vào kính, mắt nhìn ra màn sương mờ phía trước.

Cô đã từng đi Đà Lạt với An. Ba năm trước.
Lúc ấy là vợ chồng.
Lúc ấy… còn nắm tay.


Đến Đà Lạt lúc hơn mười giờ sáng, cả nhóm dùng bữa tại một quán ăn nhỏ trên đường Bùi Thị Xuân. Trời se lạnh, đủ để Vy phải khoác thêm áo cardigan.

Sau bữa trưa, cả nhóm di chuyển đến khu vực Langbiang để khảo sát bối cảnh rừng thông cho một phân đoạn trong truyện, nơi ngôi sao nhỏ lạc vào khu rừng đom đóm.

Khi mọi người tản ra chụp hình, ghi chú, Vy vô thức lùi về sau, tìm một góc yên tĩnh. Cô lấy sổ, bắt đầu vẽ vài nét đơn giản về thân cây thông, ánh nắng rọi xiên qua kẽ lá.

Bỗng, có tiếng bước chân lại gần.

Không cần nhìn, cô cũng biết là ai.

An đứng cách cô chừng hai bước. Không nói. Chỉ cúi xuống, nhìn trang giấy.

“Vẫn là nét vẽ của em.” – anh khẽ nói.

“Còn anh… vẫn đứng sau lưng người khác như cũ.” – Vy đáp, không quay đầu.

An cười nhẹ.

“Có những vị trí… quen đến mức mình chẳng cần cố gắng cũng trở lại.”

Vy gấp sổ lại. Ngẩng nhìn anh.

“Anh từng nói… Đà Lạt là nơi để làm mới mọi thứ.”

“Và cũng là nơi mình từng… gần nhau nhất.” – An nói tiếp.

Gió lướt qua giữa hai người, mang theo mùi nhựa thông, mùi đất ẩm, và mùi ký ức.


Chiều xuống, cả nhóm về lại homestay nhỏ ở dốc Nguyễn Viết Xuân. Chị Linh bận gọi điện với đối tác, hai bạn thiết kế ra trung tâm chơi. Vy ngồi ở phòng khách, pha một ấm trà atiso. Cô thích không khí Đà Lạt – không cần điều hòa, không cần vội.

Lúc cô đang rót trà, An bước xuống.

“Em vẫn thích atiso?”

“Ừ. Em không thay đổi nhiều như anh nghĩ.”

“Không. Em… mạnh mẽ hơn.” – An đáp.

Cô im lặng. Rót thêm một ly nữa, đẩy về phía anh.

“Ngồi đi.”

Họ ngồi đối diện, ánh đèn vàng phủ nhẹ lên tách trà, lên gương mặt từng thân thuộc.

“Anh định xin chuyển công tác ra Hà Nội.” – An bất ngờ nói.

Vy ngẩng lên.

“Vì sao?”

“Muốn bắt đầu lại ở nơi không có nhiều ký ức.”

Cô mím môi.

“Còn em… đang học cách đứng giữa ký ức mà không gục.”


Buổi tối, chị Linh đề xuất đi chợ đêm. Cả nhóm đồng ý. Nhưng khi đến nơi, hai bạn trẻ tách ra mua đồ lưu niệm, chị Linh mệt nên về sớm.

Còn lại Vy và An.
Đi bên nhau. Trong dòng người. Dưới trời lạnh 17 độ.
Vô tình. Mà cũng chẳng cần tránh.

An đi chậm hơn một nhịp, giữ khoảng cách đúng như Vy từng muốn.

Họ dừng lại trước một quầy bán len. Vy cầm thử một đôi găng tay be nhạt. Cô lưỡng lự.

An khẽ nói: “Em không cần phải lạnh, chỉ vì không muốn mang ơn ai.”

Cô quay qua nhìn anh. Ánh mắt anh dịu dàng, không ép buộc.
Vy mỉm cười. Cô lấy đôi găng và tự trả tiền.

“Em mua cho em. Không phải ai khác.”

“Anh biết.” – An gật đầu. “Và anh mừng vì em học cách tự ủ ấm mình.”


Trên đường về, họ im lặng. Nhưng đó không phải sự im lặng gượng gạo.
Mà là loại im lặng… chỉ tồn tại giữa hai người từng rất thân.

Về đến homestay, trước khi vào phòng, Vy chợt quay lại:

“Ngày mai em sẽ đi ghi hình hồ Tuyền Lâm. Nếu anh rảnh, đi cùng?”

An hơi ngạc nhiên. Rồi gật đầu.

“Anh rảnh. Dù có bận… cũng sẽ rảnh.”

Vy cười nhẹ. Một nụ cười nhỏ.
Nhưng lần đầu sau bao ngày, cô mỉm cười mà không thấy đau.


Kết chương:

Đà Lạt không thay đổi.
Chỉ là người cũ… biết cách bước bên nhau với khoảng cách đủ an toàn.

Không còn ai nắm tay ai.
Không còn hứa hẹn.
Nhưng trong từng ánh mắt, từng lời ít ỏi, từng cái gật đầu lặng lẽ –
là một điều gì đó rất mềm.

Có thể chưa gọi là yêu lại.
Nhưng chắc chắn… không còn là người dưng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.