Sáng sớm, sương Đà Lạt phủ đầy trên những hàng thông ven hồ.
Ánh nắng chưa đủ mạnh để làm tan sương, chỉ len lỏi qua từng kẽ lá, khiến cảnh vật dịu lại, mơ hồ như một bức tranh chì nhạt.
Hạ Vy có mặt ở bờ hồ Tuyền Lâm lúc 6 giờ 30. Cô mặc áo khoác mỏng, tay cầm sổ vẽ và một ly cà phê sữa nóng. Mọi người trong đoàn chưa ai dậy. Cô muốn có chút thời gian một mình để vẽ – và cũng để… hít thở.
Đà Lạt buổi sáng đẹp đến buồn.
Buồn như những điều chưa kịp nói.
Bất chợt, có tiếng bước chân sau lưng.
Không cần quay lại, Vy cũng biết đó là ai.
Duy An.
Anh mặc áo khoác tối màu, tay đút túi, đi chậm rãi. Khi đến gần, anh ngồi xuống băng đá cạnh cô – không quá gần, không quá xa. Vừa đủ.
“Anh tưởng em thích ngủ nướng.”
Vy khẽ cười.
“Em từng thích thế. Nhưng hôm nay lại muốn dậy sớm.”
“Vì hồ Tuyền Lâm?”
“Vì muốn xem mình còn có thể mở lòng với điều gì mới nữa không.” – cô đáp, mắt nhìn ra mặt hồ yên ả.
An im lặng. Một lúc sau, anh nói:
“Anh xin lỗi.”
Vy quay sang nhìn. Ánh nắng đầu ngày vừa vặn chiếu lên gương mặt anh – trầm và thật.
“Vì chuyện gì?” – cô hỏi.
“Vì… tất cả.
Vì anh đã không lắng nghe nhiều hơn.
Không hỏi em đủ nhiều.
Và đã để em đơn độc trong chính ngôi nhà tụi mình từng gọi là tổ ấm.”
Vy siết chặt ly cà phê. Hơi ấm thấm vào tay, nhưng tim thì vẫn lạnh.
“Lúc đó… em cũng có phần.” – cô khẽ nói – “Em đã quá cố gắng để ‘trở thành một người vợ tốt’, mà quên mất em đang dần không còn là chính mình.”
An nhìn cô.
“Anh biết. Nhưng anh biết quá trễ.”
Một khoảng lặng dài.
Gió nhẹ lay những tán lá. Hồ vẫn phẳng lặng, phản chiếu cả bầu trời mù sương.
“Em từng nghĩ… nếu một ngày nào đó mình gặp lại nhau, chắc em sẽ trách anh nhiều lắm.” – Vy nói.
“Và giờ thì sao?”
Cô mỉm cười.
“Em thấy… mình mỏi quá rồi để trách.
Em chỉ muốn sống tiếp – và không mang theo những điều khiến mình mệt mỏi.”
An gật nhẹ.
“Cảm ơn em… vì vẫn đủ mạnh mẽ để ngồi đây.”
Vy ngước lên. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô nhìn thẳng vào mắt anh – không giận dữ, không oán trách.
Chỉ có một người phụ nữ đã từng tổn thương, nay đủ bình tĩnh để đối diện.
“Anh có còn… trách em không?” – cô hỏi.
An lắc đầu. “Không.
Anh trách chính mình nhiều hơn.”
Họ im lặng một lúc lâu. Rồi Vy mở sổ, vẽ vài nét.
An nhìn, không nói gì.
Cô vừa vẽ, vừa nói khẽ:
“Em không biết chuyện mình đi đến đâu.
Chỉ là… nếu một ngày nào đó, em lại yếu đuối, lại cần một người bên cạnh –
em mong người đó có thể là… anh.”
An siết tay lại. Rồi buông ra.
Giọng anh khàn khàn:
“Anh vẫn ở đây, Vy.
Không với tư cách gì cả.
Chỉ là… một người vẫn còn thương em.”
Vy dừng tay. Bút rơi xuống mép sổ.
Gió vẫn nhẹ. Mặt hồ vẫn yên. Nhưng trong tim cô – đang có sóng.
Cô khẽ nói:
“Vậy thì… chúng ta thử làm bạn lại từ đầu đi.”
An quay sang nhìn. Ánh mắt anh dịu lại – như sương vừa tan.
“Được.
Từ đầu.”
Họ không nói gì thêm.
Chỉ ngồi cạnh nhau, mỗi người một ly cà phê, một trang vẽ, một khoảng trời.
Nhưng từ sáng hôm đó, họ biết –
dù không quay lại như cũ,
dù không có gì được gọi là hứa hẹn,
thì vết thương đã bắt đầu lành.
Không phải cuộc gặp lại nào cũng cần kết thúc bằng một lời yêu.
Có những cuộc gặp…
chỉ để học cách tha thứ – và thôi làm đau nhau bằng những ký ức cũ.
Buổi sáng ở hồ Tuyền Lâm, giữa mênh mông sương và nắng,
hai người từng thương đã chọn đứng lại,
để nhẹ nhàng gọi nhau bằng một cái tên mới:
“bạn.”