Thứ ba, 9 giờ sáng.
Phòng họp tầng 4 của EditHouse đông hơn thường lệ.
Hạ Vy đến sớm 10 phút – cô không muốn bước vào lúc Duy An đã ngồi đó. Cô cần chút thời gian để ổn định mình… trước khi nhìn thấy anh.
Cô mặc sơ mi trắng, quần vải be, buộc tóc gọn – trông như bất kỳ hoạ sĩ nào chuẩn bị họp nhóm. Nhưng chỉ cô biết, tim mình đang đập lệch một nhịp, dù chẳng có lý do gì cả.
Chị Linh, biên tập viên chính, giới thiệu:
“Hôm nay có một khách mời đặc biệt: anh A.D – người đưa ra khung ý tưởng đầu tiên cho dự án Những Vì Sao Bé Nhỏ.
Anh sẽ góp ý các layout và góp ý nghệ thuật cùng Vy.”
Vy ngồi im.
Cửa mở.
Và anh bước vào.
Duy An mặc áo sơ mi ghi nhạt, quần đen, tay cầm iPad. Anh gật đầu chào cả nhóm, nở nụ cười xã giao. Chỉ khi ánh mắt dừng lại nơi Vy – trong thoáng chốc, ánh nhìn mềm đi.
Không ai trong phòng biết hai người từng là gì của nhau.
Và có lẽ – cũng chẳng cần ai biết.
“Chào mọi người. Mình là An – bên phát triển hình ảnh sơ khởi.”
Anh nói với chất giọng trầm, rõ ràng.
Vy khẽ gật đầu. “Chào anh.”
Chỉ một câu thôi –
mà trong lòng cô vang lên hàng trăm thứ muốn nói.
Buổi họp diễn ra nghiêm túc.
Duy An trình bày lý do chọn hình ảnh sao nhỏ đội mũ giấy làm nhân vật chính – biểu tượng cho “giấc mơ được nuôi lớn từ những điều đơn giản.”
Vy trình bày màu sắc phối hợp – gam pastel kết hợp mực nước, tạo chiều sâu dịu nhẹ cho từng trang.
Hai người phối hợp ăn ý đến mức chị Linh phải thốt:
“Tôi chưa từng thấy hoạ sĩ và người thiết kế ý tưởng hợp nhau đến thế. Cứ như… hai người vẽ ra từ một cái đầu vậy.”
Vy cười nhẹ.
Duy An thì chỉ gật đầu.
Không ai biết – họ từng cùng lên ý tưởng cho căn bếp, màu rèm cửa, hay cả con mèo gốm để ở bàn làm việc.
Thì một cuốn sách thiếu nhi, có gì là quá khó?
Kết thúc buổi họp, mọi người lục tục rời đi. Chỉ còn Vy vẫn ngồi xếp giấy.
Duy An đứng gần cửa. Anh quay lại:
“Em phối màu đẹp lắm.”
Vy ngước lên. “Anh vẫn nhớ em dùng bảng màu này?”
“Không quên nổi. Vì bảng màu này… từng vẽ nên một bức vẽ em tặng anh.”
Vy khựng lại. Là bức vẽ hai người trong căn phòng nhỏ dưới mưa, tay chạm ly trà nóng – anh từng in ra treo ở góc bàn làm việc.
“Em tưởng… anh bỏ nó đi rồi.” – cô nói khẽ.
An đáp:
“Không. Anh chỉ… cất kỹ.”
Một khoảng lặng vừa đủ dài.
Rồi Vy đứng lên, thu túi vẽ. “Cảm ơn anh hôm nay đã đến. Em không biết mình có làm tốt không…”
“Em làm tốt.” – An ngắt lời, ánh mắt không rời cô – “Và nếu cần gì thêm, anh vẫn ở đó.”
Vy nhìn anh.
Giữa căn phòng họp sáng đèn, với máy chiếu và tài liệu rải rác –
lần đầu tiên cô thấy sự chuyên nghiệp có thể che giấu được bao nhiêu nỗi niềm.
Họ bước ra khỏi phòng họp cùng lúc.
Dưới hành lang dài, tiếng bước chân vang đều.
Không ai nói gì.
Cho đến khi An lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ:
“Vy này…
Dù mình không còn là gì của nhau…
nhưng nếu một ngày nào đó em thấy mệt –
em vẫn có thể gọi anh.
Không cần lý do. Chỉ cần nói… em cần anh.”
Vy dừng lại.
Trong khoảnh khắc ấy – cô như quay lại một phiên bản cũ của chính mình, người từng mơ về một tình yêu đủ lặng để hiểu, đủ kiên trì để chờ.
Cô không trả lời ngay.
Chỉ nhìn anh, thật lâu – rồi nói:
“Được.
Nhưng cũng chỉ khi… anh cũng cần em.”
Duy An mỉm cười.
Lần đầu tiên, nụ cười đó không mang theo tiếc nuối.
Mà là hy vọng. Nhỏ thôi. Nhưng có thật.
Người ta có thể rời xa nhau.
Nhưng nếu vẫn còn biết lắng nghe –
thì khi quay lại, họ sẽ chọn cách giữ nhau bằng im lặng đúng lúc.
Trong phòng họp hôm nay, họ không còn là vợ chồng.
Chỉ là hai người hiểu từng đường nét của nhau – đến mức không cần hỏi cũng biết người kia định làm gì.
Và đôi khi…
tình yêu không cần danh phận.
Chỉ cần đúng nhịp.