người nhớ, người quên

Chương 3: Bóng dáng quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Bắc Kinh vẫn chìm trong lớp sương mỏng, nhưng lòng Lâm Vân lại rộn ràng, khó chịu và tò mò đan xen.

Cô biết, những ký ức đêm qua không phải giấc mơ thông thường. Chúng giống như một sợi dây vô hình kéo cô về kiếp trước, về bức tranh và viên đá Hồ Vong Xuân Thạch.

“Anh có chắc là chúng ta nên tiếp tục tìm hiểu không?” – cô hỏi Hàn Trạch, giọng vừa mong muốn vừa dè dặt.

Anh gật, ánh mắt trầm lắng, vẫn giữ phong thái điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa một nỗi lo âm ỉ:

“Chúng ta không còn cách nào khác. Nếu muốn hiểu rõ về kiếp trước… về lời thề, chúng ta phải tìm hồ sơ cổ, tài liệu về viên đá.”

Họ bước vào thư viện cổ của bảo tàng, nơi chất đầy sách dày cộp, giấy vàng ố, mùi mực tàu và gỗ cũ hòa lẫn trong không gian tĩnh lặng.

Mỗi bước chân vang nhẹ trên sàn gỗ, như tiếng nhịp tim đang thúc giục họ tiến gần hơn đến sự thật.

Một loạt tài liệu cổ được đặt trên bàn, trong đó có những bản ghi chép cẩn thận về Hồ Vong Xuân Thạch:

Viên đá xanh lam chứa một phần ký ức kiếp trước.

Người chạm vào nó sẽ thấy ký ức quá khứ, nhưng không phải ai cũng nhớ được toàn bộ.

Nếu hai người cùng nhớ, xảy ra “hiện tượng song song”: cả hai sẽ cùng trải nghiệm cảm giác đau đớn, và nguy cơ tình yêu bị thử thách hoặc chia lìa rất cao.

Lâm Vân cúi xuống đọc, cảm giác run rẩy lan khắp cơ thể.

Cô nhìn Hàn Trạch, thấy anh nhíu mày, trầm ngâm.

“Vậy là… nếu chúng ta cùng nhớ hết… sẽ rất nguy hiểm?” – cô thều thào.

Anh gật: “Đúng. Đây không chỉ là thử thách cảm xúc. Nó là… một lời nguyền.”

Cô rùng mình, cảm giác lạnh sống lưng kéo dài.

Nhưng đồng thời, một phần trong cô không thể kìm nén sự thôi thúc muốn biết toàn bộ ký ức, dù biết có thể đau đớn.

Họ tiếp tục lật từng trang giấy, tìm kiếm những manh mối về người trong tranh.

Bỗng nhiên, Hàn Trạch dừng lại, mắt chăm chú vào một tấm bản đồ cổ:

“Cô nhìn này… hồ Vong Xuân không chỉ là bức tranh hay viên đá. Nó tồn tại thật. Có dấu vết ở vùng núi phía Tây Bắc.”

Lâm Vân nín thở, tim đập dồn dập.

“Vậy là… chúng ta có thể… đi đến đó?”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

“Có lẽ. Nhưng không phải chỉ để tìm hồ. Chúng ta sẽ phải đối mặt với những gì đã xảy ra kiếp trước… và có thể… với người thứ ba.”

Cô khẽ run người, ánh mắt nhìn vào bức tranh trong trí nhớ: người đàn ông áo đen đứng bên hồ, ánh mắt vừa xa vừa quen.

“Người thứ ba?” – cô hỏi, giọng nghẹn.

Hàn Trạch gật, giọng trầm:

“Trong ký ức kiếp trước… không chỉ có chúng ta. Một bóng người nữa xuất hiện, liên quan đến lời thề chưa trọn.

Nếu chúng ta muốn hiểu rõ, phải tìm ra người đó.”

Lâm Vân cảm giác tim đập nhanh hơn, vừa lo sợ, vừa hồi hộp.

Một phần trong cô muốn dừng lại, nhưng phần còn lại khao khát tìm ra sự thật, dù sẽ phải đối mặt với đau đớn và định mệnh.

Họ thu xếp sách, tài liệu, chuẩn bị đi đến vùng núi nơi hồ Vong Xuân tồn tại.

Cô ngắm viên đá trong tay, ánh sáng xanh lam phản chiếu trong mắt cô, như đang nhắc nhở: không còn đường quay lại.

Ngoài cửa sổ, sương tan dần, ánh nắng buổi sáng hắt qua khe cửa, chiếu lên bàn, nơi bức bản đồ cổ mở ra.

Một luồng gió nhẹ thổi, lật nhẹ trang giấy, như tiếng thì thầm của quá khứ:

“Hãy quay lại… tìm ra sự thật… nếu dám đối mặt.”

Lâm Vân hít sâu, cảm giác vừa lạnh vừa ấm trộn lẫn, nhìn Hàn Trạch:

“Vậy chúng ta… sẽ đi?”

Anh nắm tay cô, ánh mắt nghiêm túc:

“Chúng ta phải đi… nếu muốn biết tất cả.”

Cả hai đứng im trong khoảnh khắc tĩnh lặng, giữa sách cổ, ánh sáng dịu, gió nhè nhẹ…

Một cảm giác bị kéo về quá khứ, nhưng đồng thời cũng là sự khởi đầu của hành trình khám phá “bóng dáng quá khứ” thật sự.

Bên ngoài, trên bầu trời, mây xám dần tan, ánh nắng rọi xuống, nhưng trong lòng họ vẫn còn một cơn bão: người thứ ba đang chờ, định mệnh vẫn chưa kết thúc…

Họ lên đường đến vùng núi phía Tây Bắc, nơi hồ Vong Xuân từng xuất hiện trong các tài liệu cổ.

Xe chạy qua những con đường hẹp, sương mù dày đặc, khiến cảnh vật ngoài cửa sổ như mờ ảo giữa thực và ảo.

Lâm Vân im lặng, cảm giác tim mình bị kéo về quá khứ ngày càng rõ rệt.

Mỗi bước chân như dẫn cô lại gần những ký ức chưa trọn, những cảnh tượng từng thấy trong giấc mơ và bức tranh.

“Cô có cảm thấy… ai đó đang nhìn chúng ta không?” – cô hỏi Hàn Trạch, giọng thấp.

Anh quay sang, mắt khẽ nhíu:

“Có… nhưng không phải hiện tại. Là… ký ức hay bóng dáng quá khứ.”

Cô nín thở.

Chẳng bao lâu, họ đến gần hồ Vong Xuân, nước hồ trong như gương, phản chiếu mây trắng và ánh sáng nhạt của buổi chiều.

Cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy, tim cô đập rộn ràng, nhịp thở nhanh hơn.

Bỗng nhiên, giữa sương mù, một bóng người xuất hiện trên bờ hồ.

Người ấy mặc áo tối, dáng cao, đứng im lặng, ánh mắt hướng về họ nhưng không nhận ra hiện tại, như một hồn ma của ký ức.

“Người thứ ba…” – Hàn Trạch thở dài, giọng trầm:

“Kiếp trước, người này là nguyên nhân khiến lời thề của chúng ta chưa trọn. Nếu họ còn nhớ, mọi thứ sẽ càng phức tạp.”

Lâm Vân cảm giác tim như nghẹn lại.

“Anh… sao chúng ta lại gặp họ ở đây?”

Hàn Trạch nắm chặt tay cô, ánh mắt vừa cảnh giác vừa đau đớn:

“Không biết… nhưng họ có liên quan trực tiếp đến hồ Vong Xuân và viên đá. Nếu không giải quyết, ký ức sẽ trỗi dậy, và… hậu quả không lường trước.”

Bóng dáng người thứ ba bước lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Cô nhận ra điều kỳ lạ: ánh mắt người ấy… giống hệt Hàn Trạch, nhưng mang một nỗi buồn sâu thẳm, như đã trải qua cả một đời đau khổ và mất mát.

Lâm Vân rùng mình, cảm giác vừa sợ vừa tò mò:

“Vậy… kiếp trước họ là ai?”

Hàn Trạch nhíu mày, im lặng một lúc lâu:

“Ta… không thể chắc chắn. Nhưng họ từng là người gần gũi… và cũng là lý do chúng ta phải xa nhau.”

Người thứ ba không nói gì, chỉ đứng lặng lẽ.

Nhưng bỗng nhiên, một luồng ánh sáng nhè nhẹ từ viên đá trong túi Hàn Trạch phản chiếu, và bóng dáng đó rung lên, mờ ảo như một linh hồn trong ký ức.

Lâm Vân hít sâu, tim đập dồn dập:

“Anh… chúng ta phải làm gì?”

Hàn Trạch siết tay cô, giọng trầm:

“Cô Vân… chúng ta không thể chạy trốn. Phải đối mặt… và tìm cách hòa giải ký ức. Nếu không, lời nguyền sẽ ám ảnh cả hiện tại và tương lai.”

Cả ba đứng im giữa hồ Vong Xuân, sương mù dày đặc, tiếng gió xào xạc như tiếng thì thầm của quá khứ.

Lâm Vân cảm nhận rõ rệt: bóng dáng này không chỉ là người thứ ba, mà là chìa khóa để mở toàn bộ ký ức kiếp trước.

Nếu họ thành công, sẽ biết lý do tại sao bức tranh sống động, tại sao viên đá lại chứa ký ức, và tại sao họ lại bị kéo về nhau lần này.

Nhưng nếu thất bại…

Họ sẽ đối mặt với cơn bão ký ức đau đớn, nguy cơ chia ly và nỗi dằn vặt kéo dài qua nhiều kiếp.

Hàn Trạch thở sâu, ánh mắt nhìn bóng dáng đó:

“Chúng ta phải bắt đầu… từ bây giờ.”

Lâm Vân gật, tay khẽ chạm viên đá trong túi, cảm giác lạnh lan khắp cơ thể nhưng tim lại rạo rực.

Một phần trong cô sợ hãi, nhưng phần còn lại khao khát tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với nỗi đau và định mệnh.

Sương mù bao quanh, hồ Vong Xuân lặng im, nhưng giữa màn sương, bóng dáng người thứ ba dường như đang chờ đợi, như một lời thử thách, một lời nhắc nhở:

“Chỉ ai dám đối mặt, mới biết được toàn bộ sự thật.”

Cả ba đứng đó, ánh mắt đan nhau, không gian như ngưng đọng, nhịp tim họ hòa làm một.

Hành trình khám phá quá khứ đã chính thức bắt đầu, và định mệnh, lần nữa, kéo họ vào vòng xoáy không thể thoát.

Sương mù dần tan trên hồ Vong Xuân, ánh sáng nhạt chiếu lên mặt nước trong vắt, nhưng trong lòng Lâm Vân vẫn đầy rẫy cảm giác hỗn loạn.

Bóng dáng người thứ ba vẫn đứng đó, lặng lẽ như hồn ma của quá khứ, ánh mắt xa xăm nhưng đầy nỗi đau.

Hàn Trạch nắm tay cô, giọng trầm và nghiêm túc:

“Cô Vân… nếu muốn hiểu rõ, chúng ta phải đối mặt toàn bộ ký ức. Viên đá không chỉ ghi lại quá khứ, nó còn thử thách trái tim.

Nếu chúng ta cùng nhớ, nỗi đau sẽ trỗi dậy, nhưng… cũng là cơ hội duy nhất để hóa giải lời nguyền.”

Cô nhìn anh, tim đập rộn ràng: vừa sợ hãi, vừa khao khát.

“Dù có đau… tôi cũng muốn biết.”

Hàn Trạch gật, ánh mắt sâu thẳm, đặt tay lên viên đá, ánh sáng xanh lam nhấp nháy mạnh hơn.

Bỗng nhiên, ký ức kiếp trước tràn về, sống động và dồn dập:

Hồ nước rộng lớn, mưa rơi tầm tã, máu loang trên mặt nước.

Anh và cô đứng đối diện, ánh mắt đan nhau nhưng khoảng cách vô hình chia cắt.

Người thứ ba xuất hiện, bóng dáng im lặng, đôi mắt u buồn nhưng sắc bén như đang quan sát mọi chuyển động của họ.

Cô cảm giác từng nhịp tim như bị kéo căng, từng hơi thở như nghẹn lại.

“Đau… nhưng… thật…” – cô thốt lên, giọt nước mắt rơi trên má.

Hàn Trạch siết tay cô, mắt nhìn thẳng vào bóng dáng kia:

“Ngươi… tại sao lại xuất hiện?” – giọng anh vừa trầm vừa run.

Người thứ ba bước tới, ánh mắt hướng vào họ, giọng trầm nhưng lạnh lùng:

“Ta… là một phần của định mệnh. Ta xuất hiện để nhắc các ngươi: lời thề chưa trọn chưa kết thúc. Nếu các ngươi muốn sống trọn kiếp này bên nhau, phải chịu đựng ký ức, nỗi đau và thử thách.”

Cô run rẩy, cảm giác vừa sợ vừa xúc động.

“Vậy… chúng ta phải làm gì?” – cô hỏi, mắt không rời bóng dáng kia.

Hàn Trạch hít sâu, bàn tay siết chặt viên đá:

“Chúng ta phải đối mặt. Nếu không, ký ức sẽ nuốt chửng trái tim, và người thứ ba sẽ mãi là bóng ma chia cách chúng ta.”

Người thứ ba đứng im, rồi dần tan biến giữa làn sương, như một cảnh báo âm thầm:

“Chỉ ai dám chịu đau… mới có quyền nắm lấy tình yêu trọn vẹn.”

Lâm Vân cúi xuống, cảm nhận viên đá lạnh lan khắp cơ thể, nhưng trái tim cô rạo rực.

Cô biết: đây không chỉ là hành trình tìm hiểu quá khứ, mà còn là bài kiểm tra tình yêu, thử thách mọi cảm xúc của họ.

Hàn Trạch nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết:

“Cô Vân… dù ký ức đau đớn, dù người thứ ba xuất hiện, chúng ta phải cùng bước tiếp.

Chỉ khi đối mặt, mới biết ai thực sự thuộc về nhau.”

Cô gật, nắm tay anh chặt hơn.

Sương mù tan dần, hồ Vong Xuân hiện ra trong ánh sáng chiều, lặng im nhưng đầy bí ẩn.

Họ đứng đó, giữa hiện tại và quá khứ, giữa nỗi đau và tình yêu, sẵn sàng bước vào hành trình hóa giải lời nguyền và khám phá định mệnh.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, nhắc nhở họ:

Định mệnh chưa kết thúc, nhưng từ khoảnh khắc này, tình yêu và kiếp trước sẽ hòa làm một.

Lâm Vân khẽ nhắm mắt, cảm giác tim đập rộn ràng và ánh sáng xanh lam từ viên đá phản chiếu trên mặt cô:

Mỗi bước họ đi về phía trước… đều là lựa chọn để đối mặt với quá khứ và bảo vệ hiện tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×