Buổi sáng sớm, sương mù vẫn bao phủ những con đường núi quanh Bắc Kinh, khiến cảnh vật trở nên mờ ảo, vừa huyền bí vừa hơi lạnh buốt.
Lâm Vân và Hàn Trạch đứng trước lối đi dẫn vào dãy núi phía Tây Bắc, nơi hồ Vong Xuân tồn tại. Cô cầm viên đá trong tay, ánh sáng xanh lam nhè nhẹ phản chiếu trên lòng bàn tay, như nhắc nhở cô về trách nhiệm và định mệnh.
Hàn Trạch nhìn cô, giọng trầm nhưng dịu:
“Cô Vân, đường đến hồ Vong Xuân không dễ dàng. Sương mù, dốc núi, thậm chí cả những… ký ức trỗi dậy giữa đường.”
Cô gật, cảm giác vừa sợ vừa rạo rực:
“Anh… em không sợ. Chỉ… em muốn biết tất cả, dù có đau đớn.”
Anh mỉm cười nhẹ, siết tay cô:
“Đó là lý do chúng ta phải đi cùng nhau.”
Họ bắt đầu bước vào con đường mòn, sương mù dày đặc như một tấm màn ngăn cách hiện tại và quá khứ. Mỗi bước chân vang lên trên nền đất ẩm, dường như phản chiếu nhịp tim họ.
Cô cảm nhận rõ rệt sự gần gũi, hơi ấm từ bàn tay Hàn Trạch truyền sang, làm lòng cô vừa ấm vừa run.
Đột nhiên, viên đá phát sáng mạnh hơn, ánh xanh lấp lánh trên mặt đất.
Lâm Vân giật mình, cảm giác một luồng ký ức kiếp trước tràn về:
Cô đứng trên bờ hồ, mưa rơi tầm tã, tay áo ướt sũng.
Hàn Trạch đứng trước cô, ánh mắt sâu thẳm, vừa dịu dàng vừa đầy đau đớn.
Người thứ ba xuất hiện từ phía xa, dáng mờ ảo, lặng lẽ quan sát họ.
Cô thở dồn dập, cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp:
“Anh… anh có thấy không?”
Hàn Trạch nhìn viên đá, mắt chợt tối đi:
“Ta thấy… và cũng cảm nhận nỗi đau ấy. Nhưng không sao, cô Vân. Chúng ta cùng nhau.”
Điều kỳ lạ là càng tiến gần núi, sương mù dày đặc càng mang lại cảm giác vừa huyền bí vừa nguy hiểm, như thể hồ Vong Xuân đang thử thách họ.
Mỗi bước đi, ký ức trôi qua mạnh mẽ hơn, tiếng mưa, tiếng gió, tiếng tim đập dồn dập trong quá khứ như hòa cùng nhịp chân họ.
Cô bỗng thấy đôi vai mình run rẩy, Hàn Trạch nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
“Đừng lo. Dù ký ức trỗi dậy, dù sợ hãi, ta sẽ luôn ở bên.”
Lâm Vân khẽ nhắm mắt, cảm giác hơi ấm từ tay anh lan khắp cơ thể, làm cô cảm thấy bình yên giữa cảnh vật lạnh lẽo.
Một phần trong cô run rẩy, nhưng phần khác lại khao khát khám phá toàn bộ quá khứ, dù biết rằng nỗi đau sẽ không tránh khỏi.
Trên đường mòn, những gốc cây già, rễ cây lộ ra như bàn tay vô hình, đan xen ánh sáng sương mù, khiến cảnh vật vừa đẹp vừa rùng rợn.
Cô cảm nhận rõ rệt: mỗi bước chân đều dẫn họ sâu hơn vào ký ức kiếp trước, đồng thời là thử thách cho tình cảm họ vừa mới chớm nở.
Họ dừng lại nghỉ chân bên một tảng đá lớn. Hàn Trạch rút viên đá ra, ánh sáng xanh phản chiếu lên mặt Lâm Vân:
“Cô Vân… chúng ta đã gần hồ rồi. Nhưng ký ức sẽ mạnh mẽ hơn.
Nếu cô cảm thấy choáng, hãy nắm tay anh thật chặt. Không bỏ rơi nhau, được không?”
Cô nắm tay anh chặt, mắt nhìn sâu vào đôi mắt anh:
“Em không bỏ anh. Dù có đau… em muốn bước tiếp.”
Một làn gió lạnh thổi qua, rùng rợn nhưng đồng thời làm tim cô đập nhanh hơn.
Sương mù quanh hồ dường như rung lên, phản chiếu ánh sáng từ viên đá, tạo ra những bóng mờ ảo, như những linh hồn của quá khứ đang theo dõi họ, vừa cảnh báo vừa dẫn lối.
Lâm Vân cảm nhận rõ rệt: Hành trình này không chỉ là tìm hồ, mà còn là đối mặt với ký ức, nỗi đau, và thử thách định mệnh.
Nhưng dù sợ hãi, dù run rẩy, cô biết một điều:
Mỗi bước họ đi cùng nhau, là một bước gần hơn đến sự thật… và đến nhau.
Họ đứng dậy, tiếp tục bước vào con đường mòn dẫn sâu vào rừng núi.
Sương mù, ánh sáng viên đá, tiếng gió, và nhịp tim hòa làm một, tạo thành một cảm giác vừa huyền bí, vừa lãng mạn, vừa rùng rợn.
Họ biết rằng, bước chân tiếp theo sẽ dẫn họ vào phần sâu nhất của hồ Vong Xuân… nơi mọi bí mật về kiếp trước và lời nguyền đang chờ.
Con đường dẫn sâu vào rừng núi ngày càng hẹp, những gốc cây già như vươn ra, đan xen bóng sương mù dày đặc.
Mỗi bước đi, Lâm Vân cảm giác như có ai đó đang theo dõi, nhưng khi nhìn quanh, chỉ có Hàn Trạch bên cạnh. Ánh mắt anh vừa nghiêm túc vừa dịu dàng khiến cô vừa yên tâm vừa run rẩy.
Đột nhiên, viên đá trong túi cô phát sáng mạnh, ánh xanh lam lan ra khắp cơ thể, làm cô lặng người.
Ký ức kiếp trước trỗi dậy dữ dội:
Cô đứng trên bờ hồ, tay ướt sũng, mưa rơi tầm tã.
Hàn Trạch đứng đối diện, đôi mắt vừa dịu dàng vừa đầy đau đớn.
Người thứ ba đứng bên cạnh, ánh mắt trầm buồn, dường như đang chờ đợi một điều gì đó, khiến cô cảm giác tim mình như bị siết chặt.
“Anh… ký ức… đang đến rất mạnh!” – cô nắm tay anh, giọng nghẹn ngào.
Hàn Trạch ôm cô nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn hướng về con đường phía trước:
“Cô Vân… đừng sợ. Dù ký ức trỗi dậy, dù đau đớn, chúng ta phải bước tiếp. Chỉ có đối mặt, mới biết được sự thật.”
Cô nhìn anh, nước mắt trào ra, vừa sợ hãi vừa hạnh phúc:
“Em… không muốn bỏ cuộc. Chỉ cần có anh bên cạnh, em… chịu được.”
Bỗng nhiên, từ phía xa, bóng dáng người thứ ba xuất hiện mờ ảo giữa sương mù, như một linh hồn của kiếp trước đang cảnh báo.
Lâm Vân cảm giác tim mình như nghẹn lại, nhịp tim rộn ràng, hòa cùng nhịp tim Hàn Trạch.
Cô nghe rõ tiếng mưa, tiếng gió, và… tiếng tim đập của quá khứ trộn lẫn hiện tại, tạo thành một cảm giác vừa rùng rợn vừa ngọt ngào.
Hàn Trạch siết tay cô, ánh mắt kiên định:
“Người thứ ba sẽ không ngăn chúng ta nếu ta cùng bước tiếp. Cô Vân, cô phải tin vào chúng ta.”
Lâm Vân gật, cảm giác lòng mình dâng lên một luồng ấm áp giữa sương lạnh.
Cô biết rằng, mọi đau đớn, mọi ký ức trỗi dậy, đều là thử thách để bảo vệ tình yêu này.
Trên đường, những ký ức ngược ngọt liên tục hiện về:
Cô nhìn Hàn Trạch trong cơn mưa, áo anh ướt sũng, ánh mắt đau đớn nhưng vẫn dịu dàng.
Họ cố chạy trốn khỏi người thứ ba, nhưng khoảng cách vô hình ngăn cản, khiến trái tim cô nghẹn lại.
Tiếng gọi tên nhau vang vọng, vừa gần gũi vừa xa xăm, khiến cô thổn thức không thôi.
Một bước chân hụt, cô suýt ngã.
Hàn Trạch lập tức đỡ cô, ánh mắt đau nhói:
“Cô Vân! Không sao chứ?”
Cô thở gấp, khẽ lắc đầu:
“Em… ổn… chỉ… sợ ký ức… trỗi dậy mạnh quá.”
Anh nhìn cô, dịu dàng nhưng nghiêm túc:
“Đau là phải chịu. Nhưng ta sẽ cùng chịu với cô. Chỉ cần chúng ta không buông tay nhau.”
Sương mù quanh họ dường như rung lên theo nhịp tim, ánh sáng từ viên đá phản chiếu, tạo ra những hình bóng mờ ảo, như quá khứ và hiện tại hòa vào nhau, vừa rùng rợn vừa lãng mạn.
Lâm Vân cảm nhận rõ rệt: mọi bước chân, mọi nỗi đau, đều đưa họ gần hơn đến hồ Vong Xuân… và gần hơn đến trái tim nhau.
Cơn gió thổi qua, mang theo mùi nước hồ, mùi rêu ẩm và hơi lạnh núi rừng.
Cô siết chặt tay Hàn Trạch, cảm giác nhịp tim hai người hòa làm một:
“Dù ký ức có đau đớn, em vẫn muốn bước tiếp… cùng anh.”
Họ tiếp tục bước, mặc sương mù và bóng dáng quá khứ dõi theo, mỗi bước chân là một bước tiến vào phần sâu nhất của hồ Vong Xuân, nơi mọi bí mật, nỗi đau và tình yêu đang chờ đợi.
Cuối cùng, sau nhiều giờ băng qua rừng núi, sương mù dần tan, hồ Vong Xuân hiện ra trước mắt họ.
Nước hồ trong xanh, phẳng lặng như tấm gương khổng lồ, phản chiếu mây trời và ánh nắng nhạt của buổi chiều. Không gian yên tĩnh đến mức cả tiếng bước chân của họ cũng vang vọng.
Lâm Vân nắm tay Hàn Trạch, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi.
“Anh… đây… là hồ Vong Xuân sao?” – cô thở dồn dập.
Hàn Trạch gật, mắt chăm chú vào mặt hồ, nơi ánh sáng xanh lam từ viên đá phản chiếu lên mặt nước:
“Đúng. Đây là nơi quá khứ, hiện tại và định mệnh gặp nhau.”
Viên đá trong tay Hàn Trạch phát sáng mạnh hơn, lan tỏa một luồng ánh sáng xanh nhạt trên mặt hồ.
Bỗng nhiên, ký ức kiếp trước trỗi dậy mạnh mẽ:
Hồ nước từng ngập trong mưa tầm tã, máu loang trên mặt nước.
Anh và cô đứng đối diện, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy đau đớn.
Người thứ ba xuất hiện, ánh mắt u buồn, như đang thử thách trái tim họ.
Lâm Vân cảm giác tim mình như nghẹn lại, nỗi đau và khao khát dồn dập.
“Anh… em sợ… nhưng em muốn biết toàn bộ.”
Hàn Trạch nắm tay cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Ta sẽ cùng cô chịu tất cả. Chỉ cần nắm tay nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi nỗi đau.”
Bỗng, viên đá phát ra luồng ánh sáng mạnh, lan tỏa khắp hồ. Mặt nước dần biến đổi, xuất hiện hình ảnh kiếp trước:
Cảnh họ cùng nhau vượt mưa gió, đối diện người thứ ba, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhưng đau đớn.
Khoảnh khắc lời thề chưa trọn, khoảng cách vô hình chia cắt họ, nhưng lòng vẫn nhớ về nhau.
Mỗi hình ảnh như dao sắc cắt vào tim Lâm Vân và Hàn Trạch, khiến họ nghẹn ngào, run rẩy.
Người thứ ba xuất hiện mờ ảo trên bờ hồ, ánh mắt sâu thẳm nhưng u buồn, như nhắc nhở:
“Chỉ ai dám đối mặt toàn bộ ký ức, mới có quyền nắm lấy tình yêu trọn vẹn.”
Lâm Vân cúi xuống, cảm giác lạnh lan khắp cơ thể nhưng tim rạo rực:
“Anh… em… không bỏ cuộc. Chỉ cần có anh bên cạnh, em chịu được.”
Hàn Trạch ôm cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết:
“Chúng ta sẽ cùng chịu, cùng bước qua nỗi đau. Chỉ cần nắm tay nhau, không ai chia cắt được chúng ta.”
Ánh sáng từ viên đá lan ra, phản chiếu trên mặt hồ, tạo ra những bóng mờ ảo của quá khứ và hiện tại hòa làm một.
Lâm Vân cảm giác: mọi ký ức, mọi đau đớn, mọi thử thách… đều là bước để họ gần nhau hơn.
Người thứ ba dần tan biến trong làn sương, để lại sự im lặng đầy huyền bí.
Họ đứng đó, giữa hồ Vong Xuân, giữa ký ức và hiện tại, trái tim hòa nhịp, ánh sáng viên đá nhấp nháy như nhịp đập của định mệnh.
Lâm Vân khẽ nhắm mắt, cảm giác hơi ấm từ Hàn Trạch lan khắp cơ thể:
“Mọi đau đớn trỗi dậy, mọi ký ức quay về… nhưng chúng ta vẫn ở đây, cùng nhau.
Đây là khởi đầu cho hành trình hóa giải lời nguyền, khám phá định mệnh và bảo vệ tình yêu.”
Họ bước về phía hồ, viên đá sáng rực, mặt nước phản chiếu hình ảnh hai người trong quá khứ – nhưng lần này, họ không còn xa cách.
Một khởi đầu mới mở ra, nơi quá khứ, hiện tại và tương lai hòa làm một, và nơi trái tim họ, lần nữa, tìm thấy nhau.