người thật trong ngôn tình

Chương 4: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ, phủ lên hành lang dài và rộng của hậu cung. Hậu cung vốn yên tĩnh, nhưng hôm nay lại có vẻ không bình thường. Hiểu Mạn, hay còn gọi là Trình Nhiễm trong thế giới mới, bước ra khỏi phòng, đầu tóc vẫn còn lòa xòa sau cơn gió từ hồ hôm qua. Cô nhẩm tính: “Được rồi, lần cứu hôm qua hoàn hảo. Nam chính chắc chắn sẽ để ý mình. Hôm nay là lúc thử tạo ấn tượng tốt… nhưng cẩn thận, không được lộ quá nhiều thông tin hiện đại.”

Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh. Hậu cung với bối cảnh cổ điển, hành lang dài thênh thang, sàn gỗ lấp lánh, và những bức bình phong khắc rồng phượng tinh xảo khiến cô vừa ngắm vừa ngạc nhiên.

Bỗng, từ phía sau, một tiếng hét thất thanh vang lên. Hiểu Mạn giật mình, quay lại, thấy một phi tần khác, mặc bộ y phục hồng nhạt, đang chạy loạn. Phi tần này nhìn thấy cô, mặt hốt hoảng:

“Trình Nhiễm! Ngươi vừa cứu nam chính… nhưng không được đứng gần! Người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm!”

Hiểu Mạn nhướn mày: “Hiểu lầm gì nữa đây? Chuyện mình cứu anh ta là hiển nhiên mà?”

Phi tần hốt hoảng lắc đầu:

“Trong hậu cung, chỉ cần một hành động, nam chính có thể… hiểu lầm và nghi ngờ!”

Hiểu Mạn nhún vai, cười thầm trong lòng: “Được rồi, cứ để xem hiểu lầm đầu tiên sẽ như thế nào. Chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Cô đi về phía sân tập luyện – nơi Lục Thần Hạo đang luyện kiếm. Ánh mắt anh vẫn lạnh, khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng dường như vẫn còn vương chút ngạc nhiên từ lần cứu hôm qua.

Hiểu Mạn bước đến gần, nụ cười tinh nghịch trên môi:

“Hoàng thượng, hôm nay cô có thấy cần sự hướng dẫn nhỏ của tôi không?”

Lục Thần Hạo nhíu mày, ánh mắt sắc bén:

“Ngươi… lại đến đây làm gì?”

“À… chỉ muốn kiểm tra xem hôm nay anh có an toàn không thôi. Tôi là người cứu anh mà, không thể bỏ mặc như vậy được.” – Hiểu Mạn đáp, vẻ tự tin pha chút hài hước.

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ:

“Ngươi… ý gì? Ngươi muốn gì?”

Hiểu Mạn cười khẩy:

“Muốn gì à? Muốn xem anh có dám để tôi đứng cạnh hay không thôi. Nếu anh dám, tôi sẽ tiếp tục cứu anh mỗi ngày.”

Lục Thần Hạo chau mày, nghiêng đầu:

“Ngươi… có mục đích gì khác chứ?”

Hiểu Mạn nhún vai, tinh nghịch:

“Không hề… tôi chỉ muốn chắc chắn anh an toàn mà.”

Vừa lúc này, một phi tần khác xuất hiện, mặt đỏ bừng, giọng hốt hoảng:

“Trình Nhiễm, nam chính vừa nhìn thấy cảnh này… và… và hiểu lầm! Ông ấy tưởng ngươi… có ý định đặc biệt với mình!”

Hiểu Mạn trợn mắt: “Ý gì cơ? Tôi chỉ cứu anh ta thôi mà!”

Lục Thần Hạo đứng đó, đôi mắt lóe lên tia giận dữ và ngạc nhiên pha trộn. Anh thốt:

“Ngươi… định làm trò gì với ta?”

Hiểu Mạn nhíu mày:

“Trò gì… tôi chỉ cứu anh, chứ không làm gì khác. Thế mà anh lại hiểu lầm à?”

Anh không nói gì, ánh mắt nghiêm trọng hơn. Hiểu Mạn cảm nhận được không khí căng thẳng… nhưng cô vẫn không thể nhịn cười: “Khác gì truyện, hiểu lầm đầu tiên đã xuất hiện. Đây sẽ là cơ hội để tạo chemistry chậm mà ngọt.”

Cô quyết định thử chiến lược “thông minh và khéo léo”:

“Hoàng thượng, tôi có thể giải thích rõ ràng, nếu anh chịu lắng nghe. Chỉ cần một phút thôi.”

Lục Thần Hạo gật đầu, ánh mắt vẫn cảnh giác, nhưng có vẻ tò mò. Hiểu Mạn bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc cứu anh hôm qua, từ lúc anh suýt ngã xuống hồ, đến việc cô lao vào cứu kịp thời.

Nghe xong, Lục Thần Hạo đứng im, mắt nhìn cô. Có vẻ anh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng phần giận dữ đã dịu đi một chút.

“Ngươi… quả thực là khác thường.” – giọng anh trầm xuống.

Hiểu Mạn cười, hồn nhiên:

“Khác thường thì sao? Tôi muốn mọi chuyện không diễn ra giống kịch bản truyện gốc. Và… nếu anh muốn, tôi sẽ tiếp tục cứu anh mỗi khi cần.”

Lục Thần Hạo nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia khó chịu nhưng ẩn chứa chút… vui vẻ?

Hiểu Mạn nhìn thấy điều đó, lòng rộn ràng: “Được rồi, hiểu lầm đầu tiên kết thúc, nhưng nam chính đã bắt đầu chú ý. Sủng nhỏ đã thành công. Tiếp theo, phải làm sao để hiểu lầm tiếp theo… biến thành cảnh sủng lớn hơn.”

Vừa lúc đó, một cơn gió thổi qua, làm tóc Hiểu Mạn bay lòa xòa. Cô ngoái lại nhìn nam chính, ánh mắt tinh nghịch:

“Hoàng thượng, nếu anh còn hiểu lầm tôi nữa… tôi sẽ biến ngày nào cũng là một thử thách với anh!”

Lục Thần Hạo đứng im, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, lần đầu tiên trong truyện gốc, anh có chút thiện cảm pha tò mò với phản diện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×