người thật trong ngôn tình

Chương 5: Bắt đầu hành trình thay đổi số phận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua cửa sổ hậu cung, làm những họa tiết rồng phượng trên sàn gỗ lấp lánh. Hiểu Mạn – hay Trình Nhiễm – vừa tỉnh dậy, cúi xuống nhìn bộ y phục phản diện rườm rà mà cô chưa quen.

“Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên chính thức lập chiến lược sống sót và sủng nam chính.” – cô tự nhủ, mắt long lanh.

Trong hậu cung, không thiếu những phi tần khác đang cạnh tranh: từ những người xinh đẹp, khôn khéo đến những người chỉ biết dựa vào mưu mẹo để nổi bật. Và tất nhiên, Lục Thần Hạo – nam chính lạnh lùng – luôn để mắt đến từng hành động của họ.

Hiểu Mạn biết, nếu muốn sống sót và ghi điểm với nam chính, cô phải tạo ấn tượng thông minh, khác biệt, chứ không thể giống phản diện cũ trong truyện.

Cô bắt đầu khảo sát hậu cung, nhận ra một số phi tần âm thầm thì thầm với nhau về việc “dìm” cô và nữ chính khác. Một nụ cười khẽ nở trên môi cô, trong đầu lóe lên ý tưởng: “Thời đại hiện đại có công nghệ, nhưng ở đây mình sẽ dùng chiêu hiện đại tinh tế: quan sát, tính toán, tạo bất ngờ.”

Hiểu Mạn giả vờ đi tới gần nhóm phi tần đó, vừa bước vừa cười nhẹ:

“Chào các chị em, hôm nay có vẻ muốn hợp tác không?”

Phi tần đầu tiên nhíu mày, giọng khinh khỉnh:

“Ngươi là Trình Nhiễm? Hãy cẩn thận, hoàng thượng sẽ không để yên đâu.”

Hiểu Mạn nhún vai, vẻ mặt vô tội:

“Ồ, tôi chỉ muốn… giới thiệu bản thân thôi. Chắc các chị sẽ thích tính cách khác người của tôi.”

Cô bước về phía sân tập luyện, nơi Lục Thần Hạo đang luyện kiếm. Ánh mắt anh vẫn lạnh, nhưng tinh thần có vẻ thoải mái hơn so với hôm trước. Cô mỉm cười tinh nghịch:

“Hoàng thượng, hôm nay có muốn thử tư thế luyện kiếm mới không? Biết đâu sẽ hiệu quả hơn.”

Anh nhíu mày, giọng lạnh:

“Ngươi… lại can thiệp sao?”

Hiểu Mạn giả vờ cúi đầu, vẻ ngây thơ:

“Chỉ muốn giúp anh thôi. Nếu anh không muốn, tôi sẽ đứng một bên, không phiền đâu.”

Anh chần chừ, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ, trong khi Hiểu Mạn thầm cười: “Cơ hội vàng để tạo sủng nhỏ!”

Cô tiến sát, giả vờ chỉnh lại dây thắt trên y phục anh – vô tình chạm tay anh một cách nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Ánh mắt cô long lanh, nụ cười hồn nhiên:

“Xem nào, bây giờ ổn chứ?”

Lục Thần Hạo đứng im, tim đập nhanh hơn bình thường – lần đầu tiên, anh cảm thấy một rung động lạ khi tiếp xúc với cô.

Trong khi luyện kiếm, Hiểu Mạn quan sát các phi tần khác. Một phi tần tên là Hạ Nhược Lâm đang âm mưu dùng lời lẽ khích bác để khiến cô mất điểm với Lục Thần Hạo. Hiểu Mạn giả vờ vấp chân nhẹ, làm rơi vài vật dụng giả cổ (đồ trang sức nhỏ). Hạ Nhược Lâm lao tới nhặt, vô tình làm lộ ra hành động nhỏ của mình trước Lục Thần Hạo.

Nam chính nhìn thấy, ánh mắt lóe lên: “Ngươi… thật biết cách làm phiền người khác.” Nhưng lần này, là một ánh mắt vừa nghiêm túc vừa… hài hước, khiến Hạ Nhược Lâm bối rối, trong khi Hiểu Mạn khéo léo nhảy ra, nở nụ cười tinh nghịch:

“Hoàng thượng, mọi thứ đều ổn. Tôi chỉ muốn giúp các chị em học cách giữ trật tự trong hậu cung thôi.”

Kế hoạch thành công: phi tần khác không dám động vào cô, Lục Thần Hạo vừa chứng kiến sủng nhỏ vừa thấy cô thông minh, hài hước.

Cả buổi sáng, Hiểu Mạn vừa luyện tập, vừa tạo cơ hội để Lục Thần Hạo chú ý. Khi cô bước ra hồ rửa tay, ánh mắt anh vô tình chạm vào cô, khóe môi nhếch một nụ cười nhẹ – lần thứ hai trong truyện, anh tỏ ra sủng nhỏ nhưng kín đáo.

Hiểu Mạn cười thầm: “Mọi hành động đều đúng kế hoạch. Nam chính đã chú ý và rung động chút ít. Tiếp theo là tăng dần mức độ sủng, pha thêm hài hước và drama.”

Buổi chiều, khi các phi tần khác bận rộn với việc trang trí phòng ốc hoặc chuẩn bị trà, Hiểu Mạn lại tạo một tình huống nhỏ:

Cô giả vờ giúp một phi tần khác làm rơi khăn tay, đồng thời nhặt lên và trao lại với nụ cười tinh nghịch. Lục Thần Hạo quan sát từ xa, ánh mắt lóe lên tia sủng ngọt ngào, khóe môi nhếch lên.

Mỗi hành động nhỏ đều được ghi điểm trong mắt Lục Thần Hạo, và Hiểu Mạn biết rằng cô đang từ từ thay đổi số phận của chính mình trong truyện, trở thành phản diện thông minh, hài hước và cực kỳ cuốn hút.

Buổi tối, Hiểu Mạn trở về phòng, đặt tay lên ngực, thầm nhủ:

“Ngày đầu tiên chính thức lập chiến lược: thành công. Phi tần khác không dám động vào tôi, nam chính đã sủng nhỏ, và tôi… bắt đầu thay đổi số phận của chính mình. Ngày mai sẽ là… ngày tôi tiếp tục tăng dần mức độ sủng, hài và tinh nghịch!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×