Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa xuyên qua rèm cửa, Nam đã ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là chồng hồ sơ cao ngất. Trên bàn, ly cà phê đen nghi ngút khói, nhưng anh không uống. Đôi mắt anh trống rỗng, như thể cả đêm qua không hề chợp mắt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Một dãy số lạ. Anh do dự vài giây rồi nhấc máy.
– Tôi đây.
Giọng nữ vang lên, trong trẻo nhưng có chút ngập ngừng:
– Là tôi… Linh.
Nam ngồi thẳng dậy, bàn tay vô thức siết lấy điện thoại.
– Cô lấy số tôi từ đâu?
– Anh quên rồi sao? – Linh khẽ cười – Hôm qua lúc ra về, anh đưa tôi tấm danh thiếp. Tôi đoán đó là cách anh… nhắc tôi nhớ lời mời.
Nam thoáng trầm mặc. Đúng vậy. Hôm qua, giữa lúc rối bời, anh đã đưa danh thiếp như một bản năng. Một thử nghiệm. Một cái bẫy. Và cô đã thật sự gọi.
– Vậy… cô nghĩ thế nào? – Anh hạ giọng.
– Tôi đã đồng ý rồi. – Linh đáp, giọng bình thản. – Chỉ muốn hỏi, “vai diễn” của tôi… cụ thể là gì?
Nam dựa người ra ghế, ánh mắt tối lại.
– Không có hợp đồng giấy tờ nào cả. Nhưng có vài nguyên tắc: xuất hiện bên tôi khi tôi cần. Không hỏi quá khứ. Không xen vào công việc. Và quan trọng nhất: không được để tình cảm thật xen vào.
Linh im lặng vài giây. Trong lòng cô thoáng cười nhạt. Người đàn ông này tưởng rằng tình cảm có thể kiểm soát bằng vài câu quy định sao? Nhưng cô không phản bác, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
– Khi nào bắt đầu? – cô hỏi.
– Ngay hôm nay. Sáu giờ tối. Tôi sẽ đến đón.
Cúp máy, Nam ngồi lặng. Trong ngực, một cảm giác kỳ lạ dấy lên: vừa nhẹ nhõm, vừa nặng nề. Anh đang làm gì vậy? Đang ép một người con gái vô tội bước vào trò chơi thay thế đầy ích kỷ này ư? Nhưng nếu không có cô, anh biết mình sẽ lại bị quá khứ nuốt chửng.
Buổi chiều, Linh đứng trước gương. Chiếc váy xanh nhạt ôm lấy dáng người mảnh mai. Cô thoa chút son nhẹ, mái tóc thả tự nhiên. Từ lúc đồng ý, trong lòng cô vẫn canh cánh một câu hỏi: Vì sao mình lại bước vào chuyện này?
Tiền? Có lẽ cũng là một phần. Nhưng quan trọng hơn, ở người đàn ông ấy có một nỗi đau khiến cô tò mò. Một người tưởng chừng lạnh lùng vô cảm, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm đến mức muốn dìm người ta vào. Cô muốn biết… anh đang giấu điều gì.
Tiếng còi xe vang lên ngoài ngõ. Linh hít một hơi, xách túi bước ra.
Chiếc xe đen bóng dừng trước nhà, Nam bước xuống. Anh mặc sơ mi trắng, áo vest tối màu, khí chất lạnh lùng đến mức những người xung quanh phải ngoái nhìn. Ánh mắt anh thoáng khựng lại khi thấy Linh, nhưng nhanh chóng trở về bình thản.
– Lên xe đi.
Giọng anh không mang sắc thái nào, như thể đây chỉ là một việc trong hàng loạt kế hoạch thường nhật. Linh mỉm cười nhạt, mở cửa xe ngồi vào.
– Chúng ta đi đâu? – cô hỏi.
– Một buổi tiệc. – Nam trả lời ngắn gọn. – Cô chỉ cần đi bên cạnh tôi, mỉm cười đúng lúc.
– Hiểu rồi. – Linh gật đầu. – Vai “bạn gái thay thế”.
Nam quay sang nhìn cô, ánh mắt lóe lên điều gì đó. Linh vẫn bình thản, nụ cười như trêu chọc. Anh siết nhẹ tay lái, không đáp.
Khách sạn năm sao rực sáng ánh đèn. Trong hội trường, giới doanh nhân, nghệ sĩ và báo chí chen lấn nhau. Nam bước vào, khí chất điềm tĩnh khiến nhiều ánh mắt đổ dồn. Người ta thì thầm: “Anh ta đã có bạn gái mới rồi sao?”
Linh đi cạnh, tự nhiên nắm lấy tay anh. Nam thoáng sững lại, ánh mắt liếc xuống bàn tay nhỏ bé đang đan vào tay mình. Linh mỉm cười, thì thầm:
– Anh bảo tôi phải mỉm cười đúng lúc, phải không? Vậy thì tay nắm tay mới giống.
Nam im lặng, nhưng không gạt ra.
Trong ánh đèn flash của phóng viên, Linh đứng bên cạnh anh, nụ cười sáng rỡ nhưng đáy mắt lại giấu đi sự mơ hồ. Cô biết rõ, tất cả những gì đang diễn ra chỉ là “một hợp đồng không tên”.
Và Nam… anh cũng biết, mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm: kéo một người lạ thay thế cho bóng hình đã mất.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, khi Linh khẽ nghiêng đầu mỉm cười, anh thấy tim mình lạc đi một nhịp.
Anh chợt nghĩ: Phải chăng, mình vừa mở một cánh cửa không nên mở?