Sáng hôm sau, bầu trời thành phố trong xanh hơn hẳn. Sau một đêm mưa rả rích, những giọt nước còn đọng lại trên tán cây ngoài ban công, long lanh như ngọc. Minh Thư mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Không khí sau mưa luôn khiến cô thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể mọi ưu phiền cũng được rửa trôi theo từng hạt nước.
Hôm nay, cô có hẹn ăn trưa với Khánh Duy ở gần công ty anh. Từ hôm anh trở về, mỗi ngày trôi qua đều khiến trái tim cô rộn ràng. Vẫn là anh – chàng trai năm xưa với nụ cười dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm, và sự quan tâm ấm áp mà cô chẳng thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác.
Minh Thư chọn một chiếc váy xanh nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên sự thanh thoát của cô. Cô đứng trước gương một lúc, chợt mỉm cười với chính mình. Có lẽ lâu lắm rồi, cô mới lại thấy bản thân vui vẻ đến thế.
Quán cà phê nơi họ hẹn nằm ở một góc phố nhỏ, nổi tiếng bởi phong cách trang trí nhẹ nhàng, mang hơi hướng châu Âu. Khi Thư đến, Duy đã ngồi đợi. Anh mặc sơ mi trắng, tay xắn lên cao, toát lên vẻ tự tin nhưng cũng rất gần gũi.
“Em đến rồi à,” anh ngẩng lên, ánh mắt sáng hẳn khi nhìn thấy cô.
“Xin lỗi, em có chút kẹt xe.” Thư cười khẽ, đặt túi xuống ghế đối diện.
Họ gọi đồ uống, rồi bắt đầu trò chuyện. Duy kể về chuyến công tác vừa rồi – những nơi anh đi qua, những con người anh gặp. Thư thì kể về những ngày tháng anh vắng mặt, về công việc, về những niềm vui nhỏ nhặt cô góp nhặt trong cuộc sống.
Mỗi câu nói, mỗi cái nhìn, đều như một sợi chỉ kết nối họ chặt chẽ hơn.
“Em biết không,” Duy bỗng nói, giọng trầm lại, “khi đứng ở nước ngoài, nhìn dòng người tấp nập, anh bỗng thấy nhớ nhà. Và rồi… anh nhận ra, cái ‘nhà’ anh thật sự mong muốn quay về nhất… chính là em.”
Câu nói ấy làm Thư lặng đi. Cô ngước nhìn anh, đôi mắt bỗng ươn ướt. Tim cô run lên từng nhịp, vừa hạnh phúc vừa xúc động.
Buổi trưa hôm đó, sau khi ăn xong, Duy lái xe đưa Thư về. Nhưng trên đường, xe anh dừng lại trước một hiệu sách lớn.
“Chúng ta vào xem một chút nhé? Anh nhớ em thích đọc sách.”
“Ừ, em cũng muốn mua vài cuốn.”
Trong hiệu sách, Thư như trở về thế giới quen thuộc của mình. Cô dừng lại ở gian văn học, mân mê những cuốn tiểu thuyết mới ra mắt. Duy thì đứng cạnh, thỉnh thoảng lấy xuống một cuốn và hỏi:
“Cái này hay không?”
“Hay, nhưng buồn lắm. Anh chắc đọc không quen đâu.”
Cả hai bật cười.
Đang lúc ấy, Thư bỗng nghe một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh:
“Xin lỗi, cho mình hỏi… cuốn ‘Những vì sao lạc lối’ có còn bản bìa cứng không?”
Thư quay sang. Người con gái vừa hỏi cao ráo, gương mặt thanh tú nhưng xanh xao, đôi mắt đen toát lên một vẻ gì đó mong manh. Mái tóc dài xõa tự nhiên, hơi rối vì gió. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, toát lên sự trong sáng, nhưng ở khóe mắt lại ẩn giấu nỗi u uẩn khó tả.
Nhân viên hiệu sách trả lời:
“Dạ, hình như hết rồi ạ, chỉ còn bản bìa mềm thôi.”
Cô gái khẽ gật đầu, đôi môi mím lại. Ánh mắt cô thoáng qua nỗi thất vọng nhưng rồi nhanh chóng che giấu.
Khoảnh khắc ấy, Duy đứng phía sau cũng quay lại nhìn. Thư nhận thấy anh hơi khựng lại, như có chút ấn tượng đặc biệt với cô gái ấy.
“Sao vậy?” – Thư khẽ hỏi.
“À… không có gì.” – Duy mỉm cười, nhưng trong mắt ánh lên một tia lạ lùng.
Cô gái kia thoáng liếc sang phía Thư và Duy, đôi mắt ẩn chứa điều gì khó giải thích. Rồi cô gật đầu chào nhẹ, rời đi, để lại một thoáng hương nhài dịu dàng vương lại trong không khí.
Thư bất giác dõi theo bóng dáng mảnh khảnh ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Không phải ghen tuông, không phải nghi ngờ, mà chỉ là… bất an.
Trên xe trở về, Thư im lặng khá lâu. Duy nhận ra điều đó, nên hỏi:
“Em sao thế? Có chuyện gì à?”
“Không… em chỉ thấy… cô gái đó có gì đó… rất buồn.”
Duy khẽ gật, ánh mắt thoáng qua sự trầm tư:
“Ừ. Đúng là như vậy.”
Rồi anh không nói thêm gì. Nhưng Thư cảm thấy, dường như trong lòng anh vừa gợn lên một điều gì đó mà cô chưa hiểu hết.
Đêm ấy, Thư nằm trằn trọc mãi. Hình ảnh cô gái váy trắng trong hiệu sách cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. Đôi mắt ấy – ánh nhìn vừa dịu dàng vừa như kêu cứu – khiến Thư bất giác thở dài.
“Có lẽ mình nghĩ nhiều quá,” cô tự trấn an, rồi kéo chăn nhắm mắt lại.
Nhưng cô không hề biết, từ giây phút ấy, cuộc đời cô và Khánh Duy đã vô tình rẽ sang một ngã rẽ khác. Một ngã rẽ mà ở đó, sự xuất hiện của cô gái mang tên Lan Anh sẽ cuốn họ vào một vòng xoáy vừa ngọt ngào, vừa đau đớn…
✨ Kết Chương 3: