người thứ ba đáng thương

Chương 4: Bóng dáng trong cơn mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Minh Thư dậy muộn hơn thường lệ. Cô vừa bước ra ban công đã thấy bầu trời xám xịt, mây đen kéo đến báo hiệu một cơn mưa sắp ập xuống. Không khí ẩm ướt khiến cô thoáng chùng lòng, nhớ đến dáng vẻ cô gái váy trắng hôm qua trong hiệu sách.

“Lan Anh…” – cái tên ấy chưa hề xuất hiện, nhưng hình ảnh đã in hằn trong ký ức của cô.

Thư lắc đầu, tự nhủ không nên nghĩ nhiều. Hôm nay cô có hẹn ăn trưa với Khánh Duy. Anh bảo muốn dẫn cô đến thăm một quán ăn mà hồi nhỏ anh hay ghé cùng bạn bè, như một cách chia sẻ thêm về tuổi thơ của mình.

Trưa hôm đó, họ gặp nhau trước cửa công ty anh. Duy trông có vẻ bận rộn, trên tay vẫn cầm vài tập tài liệu. Nhưng khi nhìn thấy Thư, anh liền nở nụ cười, như thể cả thế giới ngoài kia bỗng không còn quan trọng nữa.

“Chờ lâu chưa?” – anh hỏi, đưa tay mở cửa xe cho cô.

“Chỉ mới vài phút thôi.” – Thư đáp, ánh mắt ấm áp.

Xe lăn bánh, hòa vào dòng người đông đúc. Bầu trời càng lúc càng sầm lại, mưa bắt đầu rơi lác đác trên kính xe.

Quán ăn Duy dẫn Thư tới nằm ở một con hẻm nhỏ, không quá nổi bật nhưng ấm cúng. Chủ quán là một đôi vợ chồng già, nhận ra anh ngay khi anh bước vào.

“Trời đất, Khánh Duy! Lâu lắm mới thấy con về đây.” – người phụ nữ reo lên.

“Con cũng nhớ dì, nhớ món hủ tiếu dì nấu lắm.” – anh cười, giới thiệu Thư: “Đây là bạn gái con, Minh Thư.”

Thư lễ phép chào, và ngay lập tức cảm nhận được sự thân tình từ hai người chủ quán. Họ ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc, gọi vài món. Không khí giản dị, yên bình khiến Thư cảm thấy ấm áp vô cùng.

Ăn xong, Duy rủ Thư đi bộ một vòng quanh con hẻm nhỏ, nơi gắn liền với ký ức tuổi thơ anh. Cơn mưa bỗng nặng hạt, cả hai vội chạy trú vào mái hiên một cửa hàng tạp hóa.

Trong khoảnh khắc ấy, Thư chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở ghế đá phía đối diện, dưới cơn mưa. Cô gái ấy không che ô, chỉ ngồi yên lặng, để mưa thấm ướt tóc và vai áo.

Chính là cô gái hôm qua – váy trắng, gương mặt thanh tú, ánh mắt xa xăm.

“Là cô ấy…” – Thư khẽ thốt lên.

Duy ngẩng nhìn, đôi mắt anh thoáng biến sắc. Anh bước nhanh ra ngoài, bất chấp mưa rơi ướt áo.

“Lan Anh!” – anh gọi.

Cô gái quay lại. Đúng, tên cô là Lan Anh. Đôi mắt đen to khẽ rung động khi nhìn thấy anh, rồi nở một nụ cười rất mỏng, như sắp vỡ.

“Anh… vẫn nhớ em sao?” – giọng cô run nhẹ, nghẹn ngào.

Thư đứng dưới mái hiên, sững sờ. Hóa ra họ từng quen biết nhau.

Lan Anh gầy gò, đôi vai nhỏ run lên vì lạnh. Duy cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô.

“Sao em lại ở đây? Trời mưa thế này, em ngồi ngoài chẳng khác gì tự hành hạ bản thân.”

Lan Anh khẽ cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:

“Em không sao… Em chỉ muốn… được yên tĩnh một lúc.”

Duy thở dài, ánh mắt chan chứa sự thương xót. Anh dìu Lan Anh đứng dậy, dẫn về phía mái hiên nơi Minh Thư đang chờ.

Khoảnh khắc ấy, Thư nhìn thấy rõ ràng: trong ánh mắt Khánh Duy có một thứ gì đó khác lạ – không phải tình yêu, nhưng là sự quan tâm rất sâu nặng, như một món nợ từ quá khứ.

Họ cùng ngồi trong quán nhỏ ven đường để tránh mưa. Lan Anh quấn chặt chiếc áo khoác, bàn tay lạnh ngắt cầm lấy ly trà nóng.

“Anh Khánh Duy…” – cô gọi tên anh bằng giọng run rẩy. – “Em không ngờ… lại gặp anh ở đây.”

“Anh cũng vậy.” – Duy dịu giọng. – “Bao năm rồi, em sống thế nào?”

Lan Anh im lặng khá lâu. Đôi mắt cô nhìn xa xăm, ngập trong mưa rơi ngoài cửa sổ. Rồi cô khẽ nói:

“Cũng… tạm ổn. Có những lúc, em nghĩ mình sẽ không thể trụ nổi. Nhưng… rồi em vẫn còn sống.”

Câu nói mơ hồ ấy khiến Thư rùng mình. Cô không hiểu giữa họ từng có chuyện gì, chỉ cảm thấy một khoảng cách vô hình đang dần hình thành.

Lan Anh quay sang nhìn Thư, khẽ mỉm cười:

“Chị là… bạn gái của anh Duy?”

Thư hơi bối rối nhưng gật đầu.

“Vâng. Tôi là Minh Thư.”

“Chị đẹp thật đấy. Thật may… anh ấy có người ở bên.” – giọng Lan Anh nhẹ như gió, nhưng trong mắt ẩn giấu một nỗi gì đó khó lường.

Sau khi mưa ngớt, Lan Anh từ chối lời đề nghị đưa về của Duy. Cô bảo muốn đi bộ một mình.

Duy đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần cuối con hẻm. Thư nắm tay anh, khẽ hỏi:

“Cô ấy… là ai?”

Anh im lặng một lúc lâu, rồi đáp:

“Một người bạn cũ. Năm đó… anh từng giúp đỡ cô ấy một chuyện.”

“Chỉ vậy thôi sao?” – Thư nhìn sâu vào mắt anh.

Duy né tránh, khẽ nắm chặt tay cô hơn:

“Ừ. Chỉ vậy thôi.”

Nhưng trái tim Thư không thể ngừng dấy lên cảm giác bất an. Cô biết, câu chuyện đằng sau ánh mắt ấy… không đơn giản như thế.

Đêm hôm ấy, trong căn phòng nhỏ, Thư không sao ngủ được. Cô cứ nhớ mãi gương mặt Lan Anh – vừa mong manh, vừa bí ẩn. Đặc biệt là cách cô ấy gọi tên Khánh Duy, như thể trong hai chữ ấy chứa đựng cả một thế giới ký ức.

Còn Duy, anh ngồi lặng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm. Bóng dáng Lan Anh trong cơn mưa dường như cũng chẳng rời khỏi tâm trí anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×