người thứ ba đáng thương

Chương 5: Vết thương không khép lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, Khánh Duy gần như thức trắng. Cơn mưa ngoài trời đã tạnh từ lâu, nhưng tiếng lộp độp của vài giọt nước rơi từ mái hiên vẫn như gõ nhịp vào tâm trí anh. Mỗi giọt rơi xuống lại kéo theo một ký ức từ nhiều năm trước ùa về, rõ ràng đến nỗi anh có cảm giác như mình đang sống lại trong quá khứ.

1. Gặp gỡ trong quá khứ

Năm ấy, Duy chỉ mới là một cậu sinh viên năm ba, còn Lan Anh là tân sinh viên vừa nhập học. Anh gặp cô lần đầu trong thư viện trường, khi cô ngồi co ro ở góc khuất, đôi mắt đỏ hoe, trước mặt là một chồng sách mở ngổn ngang.

“Bạn có sao không?” – anh cất tiếng hỏi.

Lan Anh ngẩng lên, đôi mắt đen ầng ậc nước. Cô khẽ lắc đầu nhưng môi run run:

“Mình… không biết phải bắt đầu từ đâu.”

Sau đó, Duy mới biết Lan Anh vừa trải qua biến cố lớn: cha mẹ ly hôn, gia đình tan vỡ, cô bị buộc phải rời quê lên thành phố học tập trong cảnh thiếu thốn. Mẹ cô mắc bệnh nặng, tiền học phí và viện phí đè nặng lên đôi vai gầy. Cô vừa học vừa làm thêm, nhưng vẫn không đủ.

Duy, khi ấy, không biết vì sao lại động lòng. Có lẽ vì ánh mắt ấy – ánh mắt vừa yếu đuối vừa kiên cường – khiến anh thấy cần phải chìa tay ra.

2. Sự giúp đỡ

Từ hôm đó, anh thường xuyên giúp đỡ Lan Anh. Khi thì chỉ bài, khi thì tìm tài liệu hộ, có lần còn lén đưa tiền cho cô đóng viện phí cho mẹ.

“Anh làm vậy… em thấy ngại lắm.” – Lan Anh từng nói, giọng nghẹn ngào.

“Đừng nghĩ nhiều. Em cứ xem như anh giúp một người bạn.”

Mỗi lần như thế, cô lại lặng lẽ nhìn anh rất lâu. Trong đôi mắt ấy, ngoài sự biết ơn còn le lói thứ cảm xúc khác – thứ cảm xúc mà khi đó Duy không dám gọi tên.

Có những hôm, sau giờ học, anh và cô ngồi trên bậc thang sân trường, cùng chia nhau ổ bánh mì. Lan Anh cười rất hiền:

“Nếu không có anh, chắc em không trụ nổi đến bây giờ.”

Duy xoa đầu cô, chỉ coi đó là lời nói trong lúc yếu lòng. Nhưng anh không biết rằng, từng chút quan tâm ấy đang dần khắc sâu trong trái tim Lan Anh, nuôi dưỡng một thứ tình cảm vượt quá giới hạn bạn bè.

3. Biến cố

Rồi một ngày, mẹ Lan Anh qua đời. Duy đã có mặt bên cô trong suốt tang lễ. Cô gục đầu vào vai anh, khóc đến lả người. Trong đêm mưa ấy, giữa tiếng nấc nghẹn, cô thì thầm:

“Anh Duy… từ nay em chẳng còn ai nữa. Anh… đừng rời bỏ em, có được không?”

Trái tim Duy nhói lên. Anh siết chặt vai cô, chỉ biết nói:

“Anh sẽ luôn ở đây. Đừng sợ.”

Với anh, đó là lời an ủi. Nhưng với Lan Anh, đó lại là một lời hứa khắc cốt ghi tâm. Từ khoảnh khắc ấy, anh trở thành điểm tựa duy nhất của cô, là ánh sáng cứu rỗi trong thế giới tăm tối.

4. Sự xa cách

Nhưng sau khi tốt nghiệp, con đường của họ dần tách rời. Duy tập trung cho công việc, còn Lan Anh bươn chải với nhiều công việc bán thời gian. Liên lạc giữa họ thưa dần.

Anh tưởng rằng thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, rằng cô sẽ tìm được hạnh phúc mới. Nhưng Duy đã lầm.

Lan Anh chưa bao giờ quên. Đối với cô, anh không chỉ là bạn, mà còn là người duy nhất từng cứu rỗi cuộc đời mình. Cái “ơn” ấy, cái “lời hứa” ấy, cô biến thành tình yêu. Và tình yêu ấy… dần trở nên ích kỷ, chiếm hữu.

5. Trở lại hiện tại

Ngồi bên cửa sổ trong đêm, Duy thở dài. Anh biết, việc gặp lại Lan Anh hôm nay chẳng khác nào khơi lại vết thương cũ.

Minh Thư bước ra từ phòng ngủ, thấy anh vẫn ngồi lặng lẽ. Cô khẽ choàng áo khoác, ngồi xuống bên cạnh.

“Anh không ngủ được sao?”

“Ừ… anh chỉ nghĩ về vài chuyện cũ.” – Duy gượng cười.

Thư nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nhỏ nhẹ:

“Là cô ấy… Lan Anh, phải không?”

Anh sững lại. Cô nhạy cảm hơn anh tưởng.

“Anh… từng quen cô ấy?”

“Không hẳn.” – Anh thở dài, kể cho Thư nghe phần nào câu chuyện: về cô gái nhỏ bé, mất mẹ, từng nhận được sự giúp đỡ của anh.

Nghe đến đó, Thư lặng im. Cô hiểu vì sao ánh mắt Duy dành cho Lan Anh lại chất chứa sự thương xót như vậy.

“Anh chỉ coi cô ấy là bạn, đúng không?” – Thư hỏi.

“Đúng.” – Anh trả lời ngay, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

Thư khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ. Nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn an tâm. Trực giác mách bảo cô rằng, chuyện này chưa dừng lại ở đây.

6. Lan Anh trong bóng tối

Trong khi đó, ở một căn phòng nhỏ, Lan Anh ngồi một mình bên cửa sổ. Chiếc áo khoác Duy choàng vẫn nằm gọn trên ghế, còn vương mùi hương quen thuộc của anh.

Cô ôm lấy nó, khép đôi mắt, thì thầm:

“Anh Duy… cuối cùng em cũng gặp lại anh.”

Nước mắt lặng lẽ lăn dài. Nhưng trong đáy mắt ấy, ngoài nỗi buồn còn ánh lên một sự quyết tâm kỳ lạ.

“Em đã từng mất tất cả. Nhưng lần này… em sẽ không để mất anh thêm một lần nào nữa.”

Câu nói vang lên trong căn phòng vắng, hòa cùng tiếng gió đêm thổi qua, như một lời thề nguy hiểm vừa được gieo xuống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×