người thứ ba đáng thương

Chương 6: Vết xước đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều mùa thu se lạnh, ánh nắng vàng rơi lả tả trên con phố quen thuộc. Minh Thư ngồi trong quán cà phê đối diện công ty, chờ Khánh Duy tan ca để cùng về. Đó là thói quen nho nhỏ của hai người: cô thường tranh thủ làm thêm vài trang báo cáo trên laptop, anh thì sẽ bước sang, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, rồi cả hai cùng đi bộ về nhà.

Hôm nay, mọi thứ vẫn diễn ra y như thế, chỉ khác một chi tiết nhỏ. Khi Khánh Duy bước ra khỏi cửa kính, bên cạnh anh không chỉ có dáng người cao gầy quen thuộc mà còn có thêm một bóng dáng dịu dàng, nữ tính.

Minh Thư ngẩng lên, bắt gặp ngay hình ảnh Khánh Duy sải bước cùng Lan Anh. Cô gái ấy mặc một chiếc váy trắng đơn giản, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng tinh tế. Họ vừa đi vừa trò chuyện, đôi lúc Khánh Duy còn nghiêng đầu xuống, như lắng nghe chăm chú.

Trái tim Minh Thư chùng xuống, bàn tay vô thức siết chặt tách cà phê đang cầm.

“Chỉ là đồng nghiệp thôi… chắc thế…” – cô tự nhủ, nhưng nỗi bất an thì vẫn len lỏi.

Cuộc gặp mặt đầu tiên

Khi Khánh Duy nhìn thấy Minh Thư, anh mỉm cười vẫy tay, kéo Lan Anh lại gần:

“Thư, để anh giới thiệu. Đây là Lan Anh – đồng nghiệp mới ở phòng marketing. Hôm nay cô ấy nhờ anh chỉ đường ra bến xe buýt, tiện thể bọn anh cùng đi ra.”

Minh Thư gượng cười, cố giữ giọng tự nhiên:

“Chào Lan Anh, rất vui được gặp em.”

Lan Anh nhoẻn miệng, nụ cười dịu dàng đến mức không thể ghét nổi:

“Em cũng rất vui khi gặp chị. Em nghe anh Duy kể nhiều về chị rồi.”

Câu nói ấy khiến Minh Thư thoáng giật mình. “Anh Duy kể nhiều về mình?” – điều đó đáng ra phải khiến cô an lòng, nhưng ngược lại, sự tự nhiên trong cách Lan Anh nói khiến lòng cô trĩu nặng.

Họ ngồi xuống cùng bàn. Cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, vài câu chuyện nhỏ nhặt về công ty. Lan Anh tỏ ra lễ phép, khéo léo nhưng cũng không che giấu sự gần gũi với Khánh Duy. Thỉnh thoảng, ánh mắt cô gái ấy lướt sang anh, ánh nhìn vừa biết ơn vừa ngưỡng mộ.

Khoảng lặng

Trên đường về, Khánh Duy vẫn nắm tay Minh Thư, nhưng cô nhận ra bàn tay anh có phần lạnh hơn thường ngày. Có lẽ chỉ là cảm giác của cô.

“Anh ấy lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người…” – Minh Thư thì thầm, nhưng trong lòng không khỏi gợn sóng.

Tối đó, khi Khánh Duy đưa cô về nhà, Minh Thư không kìm được, thử dò hỏi:

“Anh biết Lan Anh lâu chưa?”

“Mới thôi. Cô ấy chuyển từ chi nhánh khác về, chưa quen đường nên anh chỉ giúp vài lần. Sao thế, Thư?”

Khánh Duy cười, bàn tay xoa nhẹ tóc cô. Nụ cười ấy vẫn quen thuộc, vẫn ấm áp, nhưng Minh Thư lại thấy có một vết nứt vô hình.

Những ngày sau

Lan Anh xuất hiện ngày càng nhiều trong câu chuyện thường nhật. Đôi khi Khánh Duy kể về một chiến dịch mới, hoặc một buổi họp, luôn kèm theo: “Lan Anh có ý tưởng khá hay” hay “Lan Anh chuẩn bị tài liệu rất kỹ”.

Minh Thư mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng không khỏi so sánh. Cô tự nhủ rằng mình không nên ghen tuông vô cớ, nhưng sự nhắc đến liên tục ấy dần trở thành một cái gai.

Một buổi chiều, Minh Thư ghé văn phòng đón Khánh Duy. Vừa bước đến cửa, cô bắt gặp cảnh Lan Anh đang đứng trước bàn làm việc của anh, đưa cho anh một tập tài liệu. Họ đứng khá gần nhau. Khánh Duy ngẩng lên thấy Minh Thư, thoáng giật mình, vội vàng cất tài liệu vào cặp.

Lan Anh mỉm cười lễ phép:

“Chào chị Thư, em nhờ anh Duy góp ý chút xíu thôi. Em xin phép về trước.”

Cô gái ấy rời đi, dáng vẻ nhẹ nhàng như gió.

Vết xước đầu tiên

Trên đường về, Minh Thư im lặng bất thường. Khánh Duy nhận ra, khẽ bóp tay cô:

“Em giận à? Anh chỉ giúp Lan Anh chút việc thôi. Đừng nghĩ linh tinh nhé.”

“Em không giận… chỉ là…” – Minh Thư ngập ngừng – “Anh có bao giờ thấy em… thiếu sót gì không?”

Khánh Duy dừng bước, nhìn cô đầy dịu dàng:

“Em là người anh chọn, là người anh yêu. Sao em lại nghĩ thế?”

Câu trả lời ấy đáng ra đủ để xoa dịu mọi lo âu. Nhưng Minh Thư biết, tận sâu trong lòng mình, đã có một vết xước nhỏ hình thành – vết xước từ ánh mắt ngưỡng mộ của Lan Anh, từ sự quan tâm vô thức của Khánh Duy, và từ nỗi bất an mà cô không thể gọi thành tên.

Đêm dài

Đêm hôm đó, Minh Thư trằn trọc mãi. Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy Khánh Duy đi xa dần, còn Lan Anh đứng đó, đôi mắt buồn bã nhưng tha thiết. Tỉnh dậy, trái tim Minh Thư đập loạn nhịp.

“Chỉ là mơ thôi…” – cô tự trấn an. Nhưng sâu trong tiềm thức, cô hiểu: có những giấc mơ phản chiếu những gì ta lo sợ nhất.

Ngoài kia, trời bắt đầu mưa. Tiếng mưa rơi như những nhịp gõ nhè nhẹ, khắc sâu thêm cảm giác bất an đang bủa vây trái tim Minh Thư.

Và cô không hề biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời mình đã bước sang một khúc ngoặt khác, nơi tình yêu không chỉ có màu hồng ngọt ngào, mà còn pha lẫn những gam xám lạnh lẽo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×