người thứ ba đáng thương

Chương 7: Khoảng cách vô hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, bầu trời trong vắt không gợn mây, gió mang theo mùi hương thoang thoảng của những chùm hoa sữa đầu mùa. Minh Thư ngồi trước bàn gương, chỉnh lại chiếc váy xanh nhạt. Hôm nay, cô và Khánh Duy có hẹn đi dạo phố, ăn trưa cùng nhau. Cô đã mong chờ ngày cuối tuần này cả tuần qua, nghĩ rằng sau những ngày bận rộn, cả hai sẽ lại có khoảng thời gian chỉ dành riêng cho nhau.

Chuông cửa reo. Minh Thư chạy ra mở, gương mặt khẽ sáng lên khi thấy Khánh Duy đứng đó, áo sơ mi trắng đơn giản, tay cầm bó hoa nhỏ.

“Cho em này.” – Anh cười, đưa bó hoa hướng dương rực rỡ. – “Anh biết em thích loài hoa này.”

Trái tim Minh Thư ấm áp, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Cô hít một hơi, cố gạt bỏ những băn khoăn mấy ngày qua. “Anh vẫn là Khánh Duy của mình, vẫn nhớ từng sở thích nhỏ bé nhất…” – cô thầm tự nhủ.

Họ cùng nhau xuống phố, đi ngang qua từng cửa hàng, từng quán nhỏ quen thuộc. Minh Thư cố gắng tận hưởng khoảnh khắc, kể những câu chuyện hài hước để không khí thêm vui vẻ. Nhưng thi thoảng, cô nhận thấy ánh mắt Khánh Duy như chợt lạc đi nơi nào đó, rồi vội quay lại.

Đến giờ ăn trưa, cả hai chọn một nhà hàng Ý ấm cúng. Khi món ăn vừa được mang ra, điện thoại Khánh Duy bỗng rung liên hồi. Anh cầm lên, thoáng do dự rồi bắt máy.

“Alo, Lan Anh à? Có chuyện gì thế?”

Tim Minh Thư chợt thắt lại. Cô lặng lẽ cắm nĩa vào món pasta, giả vờ như không nghe thấy. Nhưng từng câu chữ của anh như rơi thẳng vào tai:

“Ừ, đừng lo. Em cứ gửi file cho anh, anh sẽ xem qua. Nếu gấp thì… tối nay anh có thể ghé qua công ty để kiểm tra lại.”

Ngắt máy, Khánh Duy cười gượng:

“Xin lỗi em nhé, Lan Anh gặp trục trặc với bản kế hoạch. Anh sẽ giúp cô ấy một chút.”

Minh Thư đặt nĩa xuống, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Hôm nay là chủ nhật. Anh chẳng phải đã hứa dành cả ngày cho em sao?”

Khánh Duy thoáng sững người, rồi nắm lấy tay cô:

“Anh biết. Anh sẽ sắp xếp, chỉ xem qua nhanh thôi. Đừng buồn, Thư.”

Nụ cười dịu dàng ấy vẫn như mọi khi, nhưng trong lòng Minh Thư, một khoảng trống vô hình lại mở rộng thêm.

Lời mời bất ngờ

Buổi tối hôm đó, khi Khánh Duy đưa Minh Thư về, điện thoại anh lại reo. Là tin nhắn từ Lan Anh: “Mai em mời anh cà phê để cảm ơn nhé. Nếu chị Thư đi cùng thì càng tốt.”

Khánh Duy đưa tin nhắn cho Minh Thư xem, như để chứng minh chẳng có gì mờ ám. Nhưng chính điều đó khiến cô càng bối rối hơn. Lan Anh không hề lén lút, trái lại, mọi hành động đều đường hoàng, khéo léo đến mức không ai có thể bắt bẻ.

Minh Thư cười gượng:

“Nếu em đi cùng… thì trông giống như em đang đề phòng vậy.”

“Em nghĩ nhiều rồi.” – Khánh Duy ôm vai cô – “Lan Anh chỉ là đồng nghiệp, và anh chỉ giúp đỡ vì cô ấy mới vào. Em đừng để tâm quá.”

Nhưng Minh Thư không nói thêm. Trong sâu thẳm, cô hiểu rõ: chính sự trong sáng và đáng thương của Lan Anh mới là thứ nguy hiểm nhất.

Cuộc gặp gỡ

Ngày hôm sau, đúng như hẹn, cả ba ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần công ty. Lan Anh đến trước, chọn chiếc bàn gần cửa sổ. Khi Minh Thư và Khánh Duy bước vào, cô lập tức đứng dậy, mỉm cười chào:

“Chị Thư, anh Duy, em mời hai người. Cảm ơn vì đã luôn giúp đỡ em.”

Lan Anh gọi một ly trà đào, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại thoáng chút mỏi mệt.

“Thật ra… em không có nhiều bạn bè ở đây. Chuyển chi nhánh gấp, lại phải làm quen môi trường mới, em hơi hoang mang. Nếu không có anh Duy hướng dẫn, chắc em đã bỏ cuộc.”

Nghe đến đây, Minh Thư thoáng cứng người. Cô nhìn Lan Anh, bắt gặp đôi mắt long lanh như chứa cả một nỗi buồn giấu kín. Cô gái ấy không giống một “kẻ thứ ba” ngang nhiên chen vào. Ngược lại, Lan Anh khiến người ta vừa thương cảm, vừa cảnh giác.

Khánh Duy vội đáp:

“Em cứ từ từ, mọi người đều sẽ giúp đỡ em. Đừng áp lực quá.”

Lan Anh cười, nụ cười hiền lành nhưng lại khiến Minh Thư thấy chông chênh.

Khoảng cách vô hình

Sau buổi cà phê, cả ba chào nhau ra về. Trên đường, Minh Thư im lặng, chỉ nghe tiếng bước chân của mình vang đều. Cuối cùng, cô cất giọng:

“Anh Duy, em thấy Lan Anh… có vẻ rất tin tưởng anh.”

Khánh Duy gãi đầu:

“Ừ thì… chắc tại anh dễ gần. Với lại, ai mới vào cũng cần người kèm cặp.”

Minh Thư dừng lại, nhìn thẳng vào anh:

“Anh có chắc mọi thứ chỉ dừng lại ở đó?”

Ánh mắt Khánh Duy thoáng dao động, rồi anh nắm chặt tay cô:

“Anh chỉ yêu em thôi, Thư. Đừng để những thứ bên ngoài làm chúng ta xa nhau.”

Câu nói ấy ngọt ngào, nhưng trong lòng Minh Thư, một khoảng cách vô hình đã hình thành. Khoảng cách không thể đo bằng mét, nhưng lại đủ để khiến trái tim cô bất an.

Đêm muộn

Tối đó, khi nằm trên giường, Minh Thư trằn trọc không ngủ được. Cô nhớ đến đôi mắt của Lan Anh trong quán cà phê, ánh mắt vừa mong manh vừa kiên định. Một phần trong cô thấy thương cảm, nhưng một phần khác lại dấy lên sự cảnh giác mạnh mẽ.

Cô biết rõ, không ai vô tình xuất hiện quá nhiều lần trong cuộc đời một người nếu như không có lý do. Và “lý do” ấy, e rằng chính là Khánh Duy.

Bên ngoài cửa sổ, thành phố chìm vào tĩnh lặng. Nhưng trong lòng Minh Thư, giông bão đã bắt đầu nhen nhóm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×