Buổi sáng thứ hai, Minh Thư bước vào văn phòng với tâm trạng nặng nề. Cơn mưa hôm qua để lại vệt lạnh trên mặt đường, và trái tim cô cũng nặng trĩu như thế. Mỗi lần nghĩ đến Lan Anh, cô lại thấy lòng mình chùng xuống, dù chưa một lần nói chuyện trực tiếp.
Cô ngồi vào bàn, mở máy tính, nhưng mắt vẫn lướt qua cửa sổ nhìn dòng người qua lại. Ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng Lan Anh, dù biết rằng việc đó chỉ khiến bản thân thêm lo lắng.
Chẳng bao lâu, điện thoại cô rung. Là một tin nhắn: “Chị Thư, hôm nay em rảnh, có thể nói chuyện được không?”
Minh Thư hít một hơi dài, lòng vừa bực vừa tò mò. Cô trả lời: “Được. Tại quán cà phê gần văn phòng, 10 phút nữa nhé.”
Khoảnh khắc đối diện
Quán cà phê hôm nay vắng hơn thường lệ. Minh Thư đến trước, chọn một bàn gần cửa sổ, ánh mắt vừa cẩn trọng vừa cảnh giác. Chẳng bao lâu, Lan Anh xuất hiện. Cô bước vào, dáng vẻ thanh thoát, vẫn bộ váy trắng quen thuộc, nhưng gương mặt nhu mì, đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn không che giấu.
“Chào chị Thư.” – Lan Anh cất giọng nhẹ nhàng, đôi mắt chăm chú quan sát phản ứng của cô.
“Chào Lan Anh.” – Minh Thư đáp, giọng trầm lắng nhưng lịch sự.
Hai người ngồi đối diện nhau, khoảng cách đủ để vừa nhìn thấy nhau vừa giữ một lớp rào chắn vô hình.
Lan Anh mở lời:
“Em muốn gặp chị để… xin lỗi nếu trước đây em có làm chị cảm thấy khó chịu. Em biết mình mới xuất hiện, nhưng có thể làm chị bối rối…”
Minh Thư nhíu mày, hơi bất ngờ. “Khó chịu ư? Chuyện gì mà em xin lỗi?”
“À… chẳng có gì cụ thể đâu. Chỉ là… em biết chị là người quan trọng với anh Duy, và em không muốn làm chị thấy không thoải mái.”
Câu nói ấy khiến Minh Thư hơi lúng túng. Trong lòng, cô vừa muốn nghi ngờ, vừa muốn cảm thông. Lan Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng lời từng chữ lại như một nhát dao vô hình, khẽ gợn trong tâm trí cô.
Cuộc trò chuyện đầy ẩn ý
Minh Thư hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Nếu em thấy mình gây ra điều gì, thì đây là lần đầu tiên em gặp chị. Chuyện nên bắt đầu từ sự tôn trọng lẫn nhau.”
Lan Anh gật đầu, nụ cười dịu dàng nở trên môi:
“Em hiểu. Em không muốn gì ngoài sự tôn trọng. Nhưng… em cũng hy vọng… có thể hiểu anh Duy hơn, và cũng để anh ấy hiểu em một chút.”
Khoảnh khắc ấy, Minh Thư cảm nhận được một sự chiếm hữu tinh tế của Lan Anh. Không hề thô bạo, không hề ngang ngược, nhưng ánh mắt và giọng nói mang theo một thông điệp ngầm: “Anh Duy từng là của em, và em vẫn có một phần thuộc về anh ấy.”
Minh Thư lặng im. Cô biết Lan Anh không xấu, nhưng cô cũng hiểu rõ, cảm giác chiếm hữu ấy chính là mầm mống sẽ khiến mối quan hệ của mình với Duy gặp thử thách.
Khánh Duy xuất hiện gián tiếp
Trong khi hai người đang nói chuyện, Khánh Duy nhắn tin đến Lan Anh: “Bây giờ anh bận một chút, lát gặp sau nhé.”
Lan Anh nhìn điện thoại, gật nhẹ:
“Em hiểu rồi, để lát nữa anh ấy rảnh chúng ta nói tiếp.”
Minh Thư không biết, nhưng trong lòng cô lại dấy lên cảm giác bất an. Một phần là vì tin nhắn ấy, một phần là vì cách Lan Anh nói chuyện vừa lễ phép vừa… đầy ẩn ý.
“Em thật sự quan tâm anh ấy nhiều đến vậy sao?” – Minh Thư thầm hỏi chính mình.
Cô biết, Lan Anh không hề thô lỗ, không hề cướp bóc. Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, nghe giọng nói ấy, trái tim cô cũng đủ lo lắng.
Vết nứt tinh tế
Buổi gặp gỡ kết thúc, Lan Anh đứng dậy, cúi đầu chào Minh Thư:
“Cảm ơn chị đã dành thời gian. Em sẽ cố gắng không làm phiền chị và anh Duy nữa.”
Minh Thư mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không còn trọn vẹn. Cô cảm nhận một vết nứt tinh tế vừa được tạo ra trong mối quan hệ của mình với Duy.
Ra khỏi quán, Minh Thư đứng một mình bên đường, nhìn dòng xe cộ qua lại. Trái tim cô vừa thương, vừa cảnh giác. Lan Anh không phải kẻ thù rõ ràng, nhưng sự xuất hiện của cô đã gieo vào lòng cô một hạt giống bất an.
Ngoài kia, gió thổi nhè nhẹ, cuốn theo những lá vàng đầu mùa rơi. Minh Thư biết, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ của cô và Duy sẽ không còn nguyên vẹn như trước. Và cô cũng hiểu, Lan Anh sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa, lần nào cũng để lại những vết xước tinh tế, âm ỉ trong trái tim cô.