Người Thứ Ba Không Nắm Tay

Chương 2: NGƯỜI THỨ BA KHÔNG NẮM TAY


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm đó, Vy tan ca sớm. Trời mưa, cô quyết định đến công ty Minh đón anh như ngày xưa từng làm. Vừa tới cổng, cô thấy Minh đang cùng Trân đứng dưới mái hiên. Mưa tạt nhẹ, Trân không có ô, tóc hơi ướt, và Minh thì… đang đưa chiếc áo khoác của mình cho cô ấy. Vy không bước tới. Cô chỉ đứng xa, đủ để thấy rõ – không có cái chạm tay nào, không có lời tỏ tình nào, nhưng mọi thứ đều thân mật đến nhói lòng. — Tối đó, Vy hỏi: — Hôm nay trời mưa to ha? — Ừ. Ướt hết luôn. — Em thấy anh che ô cho bạn Trân. Minh ngập ngừng: — Ờ... cô ấy không mang áo. Với lại có mỗi tụi anh còn lại ở công ty… Vy không hỏi thêm. Nhưng trong lòng, cô biết: “Mỗi tụi anh còn lại ở công ty” – không phải lý do. Là cơ hội. — Cô kể chuyện với bạn thân. Con bạn trề môi: — Con đó là trà xanh chắc luôn. Mặt thì ngây thơ, mà hành xử thì đầy kỹ năng. Biết cách khiến đàn ông thấy cần bảo vệ, nhưng lại không vượt ranh giới để bị ghét. Vy chỉ im lặng. Cô chưa từng muốn tin vào cụm từ "trà xanh" – vì cô luôn nghĩ, khi một người đàn ông không chọn bạn nữa, thì vấn đề không nằm ở người thứ ba, mà là ở chính anh ta. Nhưng lần đầu tiên, cô cảm thấy mệt. Mệt vì phải tỏ ra không ghen trong khi tim thì đang sụp dần. — Tối đó, Minh ngủ sớm. Vy lấy điện thoại anh xem lịch. Một dòng lịch có ghi: "Thứ 7: Café với Trân – bàn về sự kiện nội bộ" Không có lời mời Vy. Không có thông báo. Chỉ là một cuộc gặp giữa hai người mà Vy – bỗng dưng – thấy mình như người ngoài.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!