Cuối tuần, Vy chủ động đề nghị đi cà phê cùng Minh. Cô muốn tạo khoảng không gian riêng, muốn nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Nhưng Minh hủy phút chót. Lý do:
“Anh phải ghé công ty gấp, Trân đang xử lý mớ hợp đồng in cho sự kiện tuần sau, mà sếp không có ở văn phòng.”
Vy không hỏi thêm.
Chỉ là… tại sao một cô nhân viên mới lại luôn là người bên cạnh anh trong những tình huống “gấp gáp” đó?
Tại sao Vy – người yêu cũ, người đồng hành bốn năm – lại chưa từng có mặt trong cái gọi là “cần thiết”?
—
Tối, Vy lang thang trong hội nhóm dân văn phòng, nơi người ta kể chuyện "Tuesday" như những giai thoại. Một bình luận đập vào mắt cô:
“Trà xanh không bao giờ cướp người yêu bạn. Cô ấy chỉ khiến người yêu bạn TỰ BƯỚC RA KHỎI MỐI QUAN HỆ.”
Cô bật cười. Một kiểu cười cay đắng, thấm đến tận xương.
—
Hôm sau, Vy đến công ty Minh với cớ gửi tài liệu. Trân bắt cửa, cười nhẹ:
— Chị là chị Vy đúng không? Em hay nghe anh Minh kể về chị lắm.
Vy gật đầu, lịch sự. Nhưng ánh mắt Trân khiến cô rùng mình.
Không phải vì sự lạnh lùng – mà chính vì quá thân thiện, quá hiểu ý – như thể cô ấy đã bước vào “vị trí” của Vy từ rất lâu rồi.
—
Cô bước vào phòng, thấy Minh đang chỉnh máy in.
Trân quay ra, đưa cho Minh chai nước:
— Anh uống đi, sáng giờ chưa nghỉ mà.
Vy đứng lặng. Chỉ vài phút, nhưng… cô cảm giác mình đang đứng giữa một bộ phim mà bản thân không được viết kịch bản.