Tối đó, sau nhiều tuần im lặng, Vy nhắn cho Minh:
“Nếu anh cảm thấy mệt, mình có thể nghỉ một thời gian.”
Phía bên kia, “đang soạn tin…” hiện lên khá lâu. Cuối cùng là:
“Anh xin lỗi. Anh biết gần đây anh lơ em. Nhưng anh không muốn chia tay.”
Vy đọc, mà không thấy nhẹ nhõm. Vì thứ cô cần không phải một lời phủ nhận, mà là một lý do để tin anh vẫn còn thương cô – chứ không phải thương cảm.
—
Một tuần sau, họ gặp lại.
Minh cố gắng – đưa cô đi ăn, nói chuyện, ôm nhẹ từ phía sau. Nhưng Vy biết: có những cái ôm vì quen, không phải vì yêu.
Cô dựa vào vai anh. Nhưng lần này, vai anh không còn là nơi để tựa – mà là nơi… cô đang cố níu lấy lần cuối.
—
Trân không nhắn tin cho Minh khi Vy có mặt, nhưng lại comment ảnh, react story, gửi sticker lúc nửa đêm.
Vy thấy hết. Nhưng không nói.
Không phải vì cao thượng. Chỉ là… khi một người đàn ông không tự rút tay ra khỏi cuộc trò chuyện ấy, thì dù bạn có hét, họ cũng sẽ không nghe.
—
Vy không rời đi. Cô chưa đủ dũng cảm. Nhưng cô bắt đầu học cách lùi lại một bước – để nếu có gãy, thì cũng không ngã từ quá cao.