Hôm đó, Minh về nhà muộn.
Vy không nhắn hỏi. Cô ngồi đọc một bài báo về tâm lý học tình cảm, nơi tác giả viết rằng:
“Khi một người đàn ông cảm thấy cần phải bảo vệ một người phụ nữ khác – dù là vô thức – mối quan hệ hiện tại của anh ta đã có một vết nứt.”
Khoảng hơn 11h, Minh bước vào, mặt mệt.
— Trân gặp chuyện. Em ấy bật khóc trong phòng làm việc.
— Em ấy?
Minh ngập ngừng:
— À... ừ. Bạn Trân.
Vy không nói gì. Cô chỉ gật đầu:
— Anh ăn tối chưa?
— Anh ăn sơ sơ rồi. Hôm nay hơi nhiều chuyện...
Minh kể rằng Trân bị sếp la vì một lỗi nhỏ. Cô khóc, tự trách mình “không đủ giỏi”, rồi xin nghỉ tạm vài ngày.
— Anh dỗ à?
— Ừ. Anh chỉ nói đừng suy nghĩ quá.
—
Vy nhìn ánh mắt Minh khi kể lại chuyện. Có một điều gì đó trong ánh mắt ấy – vừa dịu dàng, vừa lo lắng – mà Vy biết, mình không còn nhận được nữa.
Không phải vì Trân quá đặc biệt.
Mà vì… Vy đã ở cạnh Minh đủ lâu để trở thành người không cần được che chở.
Và đó là lý do cô đang thua.
Không phải vì không yêu, mà vì không còn được yêu như lần đầu.