Minh không nghĩ Vy sẽ đi.
Cô từng là người nắm chặt tay anh, dù có bị tổn thương bao nhiêu. Cô từng là người giận thì im lặng, nhưng vẫn mua bữa tối để đó, nhắn tin:
“Em không nói chuyện, nhưng anh đừng bỏ bữa.”
Vì vậy khi Vy để lại tờ giấy, Minh nghĩ cô chỉ giận.
Nhưng một tuần rồi hai tuần.
Những ngày không Vy, căn phòng trống một cách lạ lùng. Cây xương rồng cô chăm khô dần, khăn mặt không thay mới, tủ lạnh trống trơn.
Minh bắt đầu phát hiện: hóa ra Vy là người duy trì nhịp sống của cả hai.
Anh ăn uống qua loa, công việc thì luống cuống. Trân vẫn quan tâm, vẫn hỏi han, vẫn nhẹ nhàng như thường – nhưng không khiến anh thấy bình yên như Vy.
Một buổi tối, Trân gửi cho anh hình ảnh bàn tay cô ấy và anh chạm nhau khi đi chung xe buýt. Caption chỉ là:
“Chắc có ai đó sẽ ghét tấm hình này lắm…”
Minh đọc rồi xóa.
Không nhắn lại.
Lần đầu tiên, anh thấy Trân không còn “dễ chịu” như trước. Cô ấy luôn đúng lúc – nhưng cái đúng lúc ấy giờ lại khiến anh cảm thấy bị kiểm soát.
—
Minh mở lại Instagram của Vy. Story trống. Avatar vẫn là hình biển. Anh nhắn một dòng:
“Anh nhớ em.”
Seen. Không trả lời.
—
Tối đó, Minh nằm trên sofa, nhìn lên trần nhà, thì thầm:
“Vy ơi… em đi thật rồi à?”
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa sổ – nơi ngày xưa Vy từng đứng tưới cây, hát vu vơ vài câu nhạc cũ.