Một buổi triển lãm nghệ thuật đương đại tại Đà Lạt, tổ chức bởi nhóm bạn cũ trong ngành sáng tạo. Vy được mời làm khách mời đặc biệt – không phải vì danh tiếng, mà vì cô từng truyền cảm hứng với một bài viết rất “thật”, từng gây tiếng vang trong cộng đồng người trẻ: “Tôi đã không cần phải được chọn nữa.”
Minh tình cờ ghé triển lãm trong chuyến du lịch ngắn cùng vợ sắp cưới – một người phụ nữ Hà Lan trầm tính, làm việc trong lĩnh vực phát triển bền vững. Anh không biết Vy sẽ có mặt.
Trân đến cùng chồng và con gái nhỏ – An giờ đã 5 tuổi, nói nhiều và luôn hỏi “Mẹ từng vẽ tranh hả?” mỗi lần Trân kể về thời làm HR cho công ty sáng tạo.
Và Huy – tất nhiên – cũng có mặt. Không còn là bạn trai Vy, cũng không phải chồng cô. Nhưng anh vẫn là người duy nhất Vy từng giữ lại, sau khi đã đủ mạnh mẽ để không cần ai.
—
Họ chạm mặt nhau ở gian trưng bày cuối cùng – một không gian sắp đặt hình những chiếc vali mở hé, mỗi chiếc là một mảnh hồi ức: có ảnh, có thư, có bản đồ, có những dòng viết tay nguệch ngoạc như nhật ký cũ.
Vy nhìn chiếc vali mang dòng chữ: “Tôi từng là ai trong tuổi trẻ của chính mình?”
Phía sau, Minh nói khẽ:
— Câu hỏi đó hay thật.
Vy quay lại. Không bất ngờ.
Cô gật nhẹ, như cách chào những người từng đi qua mình, từng ở lại, từng rời đi, và giờ không cần lý do nào để có mặt cùng một không gian nữa.
Trân đứng xa hơn một chút, tay nắm tay An. Cô bắt gặp ánh mắt Vy, chỉ cười mỉm và gật đầu.
Huy khoanh tay đứng bên cạnh Vy. Không chen vào. Không nắm tay. Chỉ đơn giản… có mặt, như đúng cách anh vẫn chọn từ đầu.
—
Không ai nói gì nhiều. Không cần.
Chỉ có gió ngoài Đà Lạt lạnh nhẹ thổi vào. Và một tấm bảng nho nhỏ dán phía sau lưng gian trưng bày cuối cùng, in bằng phông chữ rất nhỏ:
"Tình yêu không nhất thiết phải đi đến cùng.
Có những người đến, để dạy ta biết mình là ai – rồi rời đi.
Nhưng điều kỳ diệu là: nếu ta tử tế với mọi vết thương –
thì vết thương đó cũng sẽ dịu dàng trả lại ta chính mình."
Họ đi về bốn hướng khác nhau khi triển lãm kết thúc.
Không có ai gọi nhau. Không có ai níu lại.
Chỉ có nắng chiều lặng lẽ chiếu qua khung cửa sổ cuối cùng.
Và thanh xuân – cuối cùng cũng khép lại, bằng một lời chào lặng lẽ. Không tiếc. Không hối.
Chỉ… đã đủ.